Sau khi hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh hiểu được quy trình chuẩn, đã tổng kết sơ lược hai điểm chính sau:
Mở ba dự án, tiến độ làm nhà ma được tiến hành theo từng bước;
Thông qua chiết khấu và trả vé, người có lá gan lớn thu phí ít hơn, người nhát gan thu phí nhiều hơn.
Bằng cách này, không chỉ có thể đảm bảo danh tiếng của nhà ma, mà còn có thể đảm bảo lợi nhuận của nhà ma, đồng thời có thể cùng lúc quan tâm đến các nhóm khách hàng khác nhau.
Chỉ là, cụ thể phải làm dự án gì thì hai người họ vẫn luôn chưa có ý tưởng nào hay hết.
Chính vì vậy mới cần phải đến một số nhà ma thành công để lấy tư liệu.
Hiện giờ tư liệu đã có, nỗi khiếp sợ cũng có rồi, mấu chốt còn phụ thuộc vào kế hoạch cụ thể.
Hai người xem sơ qua kế hoạch của nhau.
Trần Khang Thác hơi ngạc nhiên: “Xem ra chúng ta đều có sự giống nhau về nhiều mặt, có lẽ là vì chúng ta đều đã từng làm việc trong ngành game nên đã quen với việc dùng tư duy game để giải quyết vấn đề?”
Hác Quỳnh gật đầu: “Ừ, chắc là vậy.”
Kế hoạch của hai người, có vài điểm trùng hợp với nhau.
Dự án đầu tiên, mức độ kinh dị thấp, phù hợp với các game nhiều người chơi.
Ý tưởng của Trần Khang Thác là tạo ra một cuộc trốn thoát khỏi một căn mật thất kinh dị khá kinh điển, mà ý tưởng của Hác Quỳnh là thay đổi lối chơi của “Suỵt”, biến nó thành phiên bản live-action của “Suỵt”.
Tất nhiên, cho đến nay cả hai đều không có ý tưởng nào quá hay hết, mà chỉ có một hướng đi qua loa mà thôi.
Dự án thứ hai, với mức độ kinh dị vừa phải, sử dụng cho quá trình chuyển đổi sang dự án thứ ba, về cơ bản là một game một người chơi.
Địa điểm thực hiện dự án này có thể sẽ rất nhỏ, nhưng hiệu ứng kinh dị chắc hẳn sẽ không tệ, chỉ những người vượt qua được dự án này mới đủ tiêu chuẩn để thử thách dự án thứ ba.
Hai người có cùng quan điểm với nhau về dự án này, đều sử dụng không gian chật hẹp vài mét vuông hoặc mười mấy mét vuông để tạo ra trải nghiệm dành cho một người chơi.
Chỉ là Hác Quỳnh đã thêm vào một điểm, có thể dùng container để làm, bên trong container trang trí thành các loại cảnh tượng khác nhau, phía dưới lắp đặt ròng rọc, làm vậy có thể đảm bảo vài dự án khác nhau đều được điều chỉnh lại bất cứ lúc nào, khiến người chơi không thể đoán được rốt cuộc mình đang trải nghiệm dự án nào.
Dự án thứ ba, mức độ kinh dị cao nhất, dồn hết sức khiến mọi người trải nghiệm lại cảm giác khi ở bệnh viện tâm thần “Fog Hill”.
Tuy nhiên, kế hoạch mà hai người đưa ra không quá giống với mánh khóe của bệnh viện tâm thần “Fog Hill”.
Hầu hết các nhà ma hiện nay, đều không quá hoàn hảo trong việc nắm bắt nhịp điệu.
Một số nhà ma kiểu nhỏ ở trong nước, đều là một tuyến đường, đi từ đầu đến cuối, giữa đường muốn rời đi cũng không có lối ra nào khác, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi đến cuối.
Nhưng may ở chỗ trong những nhà ma khá đơn giản này sẽ không có nhân viên đến tương tác, sự sợ hãi cũng không quá mạnh, hầu như tất cả mọi người đều có thể đi được đến cuối.
Mà những nhà ma lớn hơn, quá trình diễn ra dài hơn, mức độ sợ hãi cao hơn, sẽ cần phải để lại đủ lối thoát hiểm, một khi du khách không kiên trì được nữa có thể rời đi bằng lối thoát hiểm bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, cũng cần phải lắp đặt đủ hệ thống giám sát để kịp thời quan sát trạng thái của du khách.
Đối với nhà ma siêu lớn như bệnh viện tâm thần “Fog Hill”, đương nhiên phải bố trí thêm càng nhiều lối thoát hiểm an toàn càng tốt, bất cứ lúc nào cũng phải có nhân viên chờ lệnh, dẫn những du khách không thể kiên trì được nữa ra ngoài.
Nhưng sau khi hai người tham quan ngôi nhà ma ám này xong, đã cùng nảy ra một ý tưởng: người bình thường chơi nhà ma đều không kiên trì được đến cuối, thật quá là lãng phí!
Trên thực tế, ngày đầu tiên mọi người đến nhà ma, thử thách không hề suôn sẻ.
Hai người Bao Húc và Hác Quỳnh cố gắng chưa đầy mười phút đã bị đánh bại rồi, Lâm Vãn và Lý Nhã Đạt là người có thời gian dài nhất, ở bên trong tận hơn hai mươi phút.
Đương nhiên, Lý Nhã Đạt hoàn toàn bị Lâm Vãn cưỡng ép kéo đi ở trụ được lâu như vậy, nếu không, nàng vừa vào đã nửa đường bỏ cuộc mất rồi.
Theo như quan sát của mọi người, phản ứng này không phải là trường hợp hiếm hoi gì.
Sau khi hầu hết du khách mua vé xong, đều sẽ bị dọa cho sợ xỉu khi xem xong bầu không khí được khuếch đại lên của đoạn phim ngắn ở khu vực xếp hàng chờ, vừa mới vào không bao lâu đã trụ không nổi rồi.
Trần Khang Thác và Hác Quỳnh luôn cho rằng, đây là một điều đáng tiếc.
Dốc hết công sức để làm ra một ngôi nhà ma đáng sợ như vậy nhưng lại thuyết phục hơn một nửa số du khách rời đi trước khi bước vào cửa, khó tránh lãng phí quá mà.
Tục ngữ có câu, lợn phải được vỗ béo trước rồi mới làm thịt được.
Cũng giống như game vậy, làm ra một game có độ khó cao, một số người bị thuyết phục bỏ chơi ở ải đầu tiên là điều bình thường, nhưng nếu hơn một nửa số người bị thuyết phục bỏ chơi ở ải đầu tiên, thì chỉ có thể nói là cài đặt độ khó có vấn đề.
Độ khó nên từ từ nâng cao, dù có muốn người chơi phải chịu khổ cũng phải nắm vững mức độ khó, thực sự không thể tàn nhẫn dọa người chơi chạy mất tiêu được.
Nếu nhà ma của chính họ cũng mất não làm y chang như bệnh viện tâm thần “Fog Hill”, vậy thì sẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó là không ai quan tâm.
Bởi vì bệnh viện tâm thần “Fog Hill” là nhà ma đáng sợ nhất trên thế giới, danh tiếng của nó đã truyền đi khắp nơi, số lượng du khách cũng được đảm bảo.
Còn nhà ma của chính họ được xây dựng ở ngoại ô Kinh Châu, vốn cũng không có tiếng tăm gì, tạm thời cũng không thể thu hút tất cả du khách ở khắp nơi đến chơi, nếu độ khó quá cao, thì chắc chắn sẽ chẳng thu lại được chi phí gì hết.
Vì vậy, mỗi một du khách đều rất quan trọng.
Trần Khang Thác và Hác Quỳnh mỗi người đều tự đưa ra một số giải pháp.