Kế hoạch của Hác Quỳnh là bán vé có thể vào nhiều lần, đồng thời hạ thấp hết mức độ kinh dị trong giai đoạn đầu.
Trong giai đoạn đầu của quá trình, sắp xếp một số trò hay hay trước, nhưng mức độ kinh dị không quá cao, trước nhất cứ cố gắng tìm cách giữ chân du khách lại đã.
Đồng thời, mỗi một vé đều có thể vào nhiều lần, giá vé có thể ra cao hơn một chút, như vậy tương đương với việc tạo cho du khách một khoảng thời gian giảm sốc nhất định, có thể đợi sau khi bình tĩnh lại mới bước vào thử thách.
Đám người Hác Quỳnh đã làm như vậy ở Mỹ, trên thực tế, lần đầu tiên rất đáng sợ, hoàn toàn không nhớ nổi mình đã chơi trò gì, cả người đều rơi vào trạng thái mông lung.
Nhưng sau khi vào lại, sau khi có tâm lý mong đợi nhất định, nhà ma mới trở nên thú vị.
Nhưng đối với những du khách bình thường thì việc xếp hàng rồi lại thanh toán vé thêm lần nữa là điều không thể nào, lần thứ hai chịu tội, tất nhiên sẽ không thể cảm nhận được cảm giác này.
Vì vậy, Hác Quỳnh cho rằng có thể thiết lập thành vé vào nhiều lần.
Như vậy, ngay cả khi một số du khách tạm thời bị dọa sợ phải rời đi, do vé vẫn được phép vào lại, vậy thì sau một thời gian, tâm lý hắn bình tĩnh lại sẽ trở lại chơi lần thứ hai.
Bằng cách này, có thể có được một nhóm khách hàng thân thiết.
Mà kế hoạch của Trần Khang Thác là, thiết kế nhà ma thành một tuyến đường vòng, ở trung tâm sẽ là ngôi nhà an toàn.
Sau khi vượt qua từng màn chơi nhỏ, người chơi có thể vào nhà an toàn nghỉ ngơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Giống như bệnh viện tâm thần “Fog Hill”, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được khi phải đi một mạch hơn một tiếng đồng hồ cả, điều này cũng có nghĩa là phần lớn mọi người đều không thể tham quan hết toàn bộ nhà ma.
Đây có thể nói là lãng phí tài nguyên một cách nghiêm trọng.
Do đó, Trần Khang Thác cho rằng có thể dùng một số phương pháp trong game để giải quyết vấn đề này.
Rất nhiều game kinh dị đều có các thiết lập như “nơi save dữ liệu” và “nhà an toàn”, chỉ vì để người chơi luôn căng thẳng cao độ có thể nghỉ ngơi, sau khi giải tỏa bớt căng thẳng xong, lại tiếp tục quá trình tiến lên phía trước.
Vì vậy, Trần Khang Thác cho rằng có thể thêm cơ chế ngôi nhà an toàn vào nhà ma, để người chơi có thể liên tục điều chỉnh tâm lý của mình trong suốt trò chơi, không dễ bị dọa sợ phải nghỉ chơi.
Tuy kế hoạch của hai người khác nhau, nhưng không hề mâu thuẫn, hoàn toàn có thể cùng tồn tại.
Sau khi đọc xong kế hoạch của Trần Khang Thác, Hác Quỳnh có chút lo lắng: “Nếu sắp xếp như này, nhà ma của chúng ta có bị phá đảo luôn hay không? Nếu du khách có thể phá đảo chỉ trong một lần, chắc chắn sẽ không đến lần thứ hai nữa đâu?”
Trần Khang Thác lắc đầu: “Ta nghĩ là, mục đích cuối cùng của nhà ma không phải là khiến du khách sợ hãi đến nỗi không cách nào phá đảo được. Nếu du khách bị dọa sợ nghỉ chơi ở trong ải đầu tiên, quy trình sau đó của ngươi có làm tốt, có đáng sợ đến mức nào đi nữa, thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu? “
“Để du khách có thể chơi được hết toàn bộ quá trình, tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để khiến họ phải sợ hãi.”
“Trên thực tế, cho dù du khách có chơi hết toàn bộ nhà ma hay không, thì rất có thể họ sẽ không vào cùng một nhà ma nữa.”
“Nếu ngay từ đầu hầu hết du khách đều bị dọa sợ hãi nghỉ chơi, thì đánh giá của họ về nhà ma sẽ không cao cho lắm, điều này không có lợi cho việc tạo dựng danh tiếng. Những du khách mới khác xem đánh giá, nói là nhà ma này vừa bắt đầu chơi đã dọa cho người ta sợ chết khiếp, thì quá nửa sẽ bị khuyên đừng chơi. “
“Nếu đã như vậy, tìm cách khiến du khách có thể chơi nhiều hơn một chút, tiến hành theo từng bước, để lại một số ấn tượng và nỗi nhớ nhung sâu sắc cho họ, sẽ có lợi hơn cho việc xây dựng danh tiếng và thu hút du khách mới của chúng ta.”
Hác Quỳnh suy nghĩ một chút, rồi bèn gật đầu: “Ừm, là quy luật như vầy.”
“Vậy thì tiếp theo chúng ta nên báo cáo tiến độ với tổng giám đốc Bùi trước, hay nên lên kế hoạch chi tiết cho từng dự án trước đây?”
Trần Khang Thác nói: “Tất cả kế hoạch chi tiết chắc chắn là không có cách nào nghĩ ra liền được. Dự án thứ nhất và thứ ba đều là những dự án tương đối khó thiết kế, chiếm một khoảng không gian lớn, lối chơi phức tạp, cần phải bàn tính lâu dài.”
“Đối với hai dự án lớn này, trước tiên chúng ta ước chừng rồi giữ kế hoạch lại, vừa tuyển người, vừa làm từ từ.”
“Dự án thứ hai, bao gồm nhiều dự án nhỏ tạo thành, tương đối đơn giản, dễ thực hiện hơn một chút, chúng ta sẽ hoàn thiện dự án thứ hai trước, sau đó đưa toàn bộ kế hoạch cho tổng giám đốc Bùi xem.”
“Sau khi tổng giám đốc Bùi gật đầu, chúng ta có thể khởi công rồi, trong quá trình xây dựng dự án thứ hai, chúng ta lại từ từ xem xét dự án thứ nhất và thứ ba.”
Thứ Năm, ngày 6 tháng 1.
Trong phòng tự học, Bùi Khiêm nhìn Mã Dương đang nghiêm túc ôn bài, không nhịn được phát ra một tiếng than thở.
Tại sao, một tên lười biếng như Mã Dương cũng có thể chuyên tâm ôn bài, nhưng ta lại không học được chút nào ...
Đã sắp bước vào tuần thi cử, học kỳ này lại sắp kết thúc rồi.
Bùi Khiêm đã tự đặt ra một flag cho mình, là hắn phải dựa vào thực lực của chính mình để đạt yêu cầu, nhưng khi thực hành thì lại nhận ra rằng, hình như có hơi khó khăn.
Vốn dĩ hắn muốn gọi Mã Dương đến phòng tự học để có một chút không khí học tập.
Vậy mà Mã Dương lại thật sự tìm được không khí học tập, ôn bài rất hăng say, nhưng Bùi Khiêm không có hứng thú gì cả.
Ngồi trong phòng tự học giống như sống một ngày bằng một năm vậy.
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Khiêm rung lên, nhận được một tin nhắn.
“Tổng giám đốc Bùi, đã có kế hoạch sơ bộ nhà ma rồi, khi nào thì ngươi rảnh? Ta muốn báo cáo một chút.”
Bùi Khiêm nhìn tin nhắn được gửi đến từ Trần Khang Thác, thở dài một hơi.
Ôi chao, thật sự không phải là ta không muốn học.