Hắn đã từng nghĩ đến hình ảnh của mấy kẻ lừa đảo hay kẻ ngốc nghếch, nhưng lại không ngờ được lại là một người đàn ông cơ bắp, nếu như nói đây là một vệ sĩ thì hoàn toàn sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ gì.
Mã Dương nói nhỏ bên tai Bùi Khiêm: “Nhìn dáng vẻ này, chắc có lẽ là chạy một mạch đến đây.”
Bùi Khiêm cũng phát hiện ra Trương Vọng mồ hôi đầu đầu, mặt mũi đỏ bừng và thở gấp, vận động mạnh trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có loại phản ứng như này, có lẽ là chạy đường dài hoặc là đạp xe đạp.
Trong thời tiết lạnh giá này, chạy đường dài và đạp xe đạp đều là những hành vi không thể lý giải nổi.
Bầu không khí xung quanh bàn hội nghị chốc lát yên lặng, từ trước đến nay mọi người chắc chưa thấy cảnh tượng này.
Trương Vọng tay chân hơi luống cuống, hạ thấp giọng lặp lại thêm một lần nữa: “Ta đến để bàn dự án.”
Bùi Khiêm đột nhiên đứng dậy, gọi những người khác: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi chuẩn bị trà! Mời, mời Trương tiên sinh ngồi.”
Bùi Khiêm giơ ta ra hiệu cho Trương Vọng ngồi xuống chỗ trống đối diện trên bàn hội nghị dài.
Kế bên có người đưa lên một tách trà nóng, Trương Vọng thuận tay nhận lấy, liên lục nói lời cảm ơn.
Bùi Khiêm nói: “Đừng vội, từ từ uống, trên đường đến đây vất vả rồi, cứ ổn định nhịp thở trước đã, chúng ta chậm rãi bàn về dự án.”
Trương Vọng thổi mấy cái, một hơi uống cạn tách trà, nhìn về phía người người trẻ tuổi vẫn đang nói tiếp lời mình.
Hiển nhiên, người này chính là người đầu tư cho mình rồi, chỉ là không biết nên xưng hô như thế nào.
Hạ Đức Thắng bèn vội giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Đạt; đây là giám đốc Mã, CEO của đầu tư Viên Mộng.”
Trương Vọng rất xúc động: “Tổng giám đốc Bùi, giám đốc Mã, vô cùng biết ơn hai người đã cho ta cơ hội này!”
“Tiếp theo, ta sẽ giải thích đôi chút về dự án của ta, ô dù công cộng!”
“Chúng ta thường xuyên gặp phải rắc rối như này, khi ra khỏi nhà thì trời mưa to, nhưng lại không mang theo ô, đi đến ven đường mua một chiếc, không chỉ đắt mà chất lượng cũng không tốt!”
Bùi Khiêm: “?”
Hắn giơ tay lên, ra hiệu Trương Vọng dừng lại ngay lập tức: “Dừng dừng dừng, dự án của ngươi là gì?”
Trương Vọng ngây người: “Ô dù công cộng.”
Trong đầu những người xung quanh bàn hội nghị đều xuất hiện một dấu hỏi chấm lớn.
Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Nhưng mà ngươi viết trên bản kế hoạch này là bốt điện thoại công cộng.”
Trương Vọng sững sờ một lúc, sau đó nở ra một nụ cười ngượng ngùng: “Đúng đúng đúng, bốt điện thoại công cộng cũng là dự án của ta!”
“Thật ngại quá tổng giám đốc Bùi, ta có quá nhiều ý tưởng, nhớ loạn hết cả lên.”
“Tổng giám đốc Bùi, không biết ngươi có hứng thú với dự án ô dù công cộng của ta không? Có muốn cùng đầu tư không?”
Trong ánh mắt của Mã Dương tràn đầy sự hứng thú, nhẹ nhàng nói: “Anh Khiêm, hình như dự án này đáng tin hơn sao với bốt điện thoại đó!”
Sắc mặt Bùi Khiêm tối sầm lại.
Ô dù công cộng? Dự án này nghe có vẻ đáng tin như vậy, làm sao ta có thể đầu tư được?
Ừm, cũng khó nói liệu có đáng đáng tin cậy hay không, nhưng ít ra thứ này còn dùng được.
Dùng được, vậy thì có nghĩa là có rủi ro!
Bùi Khiêm lắc đầu: “Tạm thời ta không có hứng thú đối với ô dù công cộng, cứ nói thử về dự án bốt điện thoại công cộng đi.”
“Được thôi tổng giám đốc Bùi.” Ấy vậy mà sự háo hức của Trương Vọng không mất đi nhiều, “Bốt điện thoại công cộng, bắt nguồn từ sự hoài niệm của ta dành cho bốt điện thoại công cộng…”
Bùi Khiêm có dự cảm rằng hắn muốn bắt đầu tràng giang đại hải một cách vô nghĩa, liền vội giơ tay, ra hiệu hắn dừng lại.
“Được rồi được rồi, tình hình cụ thể của dự án không cần giới thiệu nữa, trên bản kế hoạch đầu tư của ngươi đã viết vô cùng tỉ tỉ rồi.”
Hạ Đức Thắng ý thức được mà liếc nhìn bản kế hoạch đầu tư.
Trang đầu tiên này, cũng được gọi “vô cùng tỉ tỉ”?
Bùi Khiêm nói tiếp: “Đơn giản là ta muốn hỏi ngươi một vấn đề then chốt nhất, ngươi cũng chỉ cần đơn giản mà trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, được không?”
Trương Vọng gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi, không vấn đề gì!”
Bùi Khiêm: “Ngươi muốn hai trăm nghìn tiền đầu tư, con số này là ngươi lấy từ đâu?”
Trương Vọng trong lòng đã có dự tính trước: “Tổng giám đốc Bùi, là ta tự tính ra.”
“Ta dự định đầu tư hai mươi bốt điện thoại công cộng, mỗi bốt có giá lắp đặt là mười nghìn đồng.”
“Bốt cao 2.4 mét, chất liệu sắt tráng thiếc, phun đúc nhựa ở nhiệt độ cao, chạm khắc tay nắm cửa với kiểu cổ điển, phần đáy trang trí bằng chất liệu gỗ, chế tác cầu kỳ, giá cả của bốt điện thoại này khoảng năm nghìn đồng.”
“Ngoài ra, bên trong bốt còn có những chi phí khác, cũng phải để dư ra năm nghìn đồng.”
“Cho nên, tổng cộng là hai trăm nghìn.”
Nói xong, Trương Vọng nhìn về Bùi Khiêm một cách tràn đầy hy vọng.
Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại: “Vậy không được.”
“Tổng cộng hai trăm nghìn, trong chốc lát toàn bộ đều đổ vào đầu tư? Làm dự án, trên tay không có quỹ khẩn cấp sao mà được!”
“Như vậy đi, ta cho ngươi năm trăm nghìn, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem bốt điện thoại này còn có thể lắp được đồ gì thêm, nếu như không được, thì ngươi cứ tùy chỉnh lại từ trong ra ngoài của bốt này cho ta!”
Trương Vọng vui mừng khôn xiết: “Được, tổng giám đốc Bùi! Không thành vấn đề!”
Bùi Khiêm lại nghĩ đến một điều nữa, nói: “Đúng rồi, bốt điện thoại này phải dễ lắp dễ tháo, ta chỉ có một yêu cầu như vây!”
Trương Vọng suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, tuy rằng ta cảm thấy việc này không cần thiết, nhưng tổng giám đốc Bùi đã lên tiếng, ta chắc chắn sẽ hoàn thành!”
Bùi Khiêm không có bất cứ yêu cầu gì khác về dự án này, chỉ hy vọng sau khi bốt điện thoại làm xong phải dễ tháo dỡ một tí, đợi dự án này sau khi thất bại, những bốt điện thoại này có thể dỡ bỏ một cách thuận lợi, bán phế liệu, không tạo thành rác thải trong thành phố.
Tóm lại, mục tiêu của Bùi Khiêm là vì thua lỗ một ít tiền, nhưng không tạo thành gánh nặng cho thành phố, phải trở thành một người có phẩm chất tốt.