Tất cả mọi người hãy xem dự án này như gọi vốn cộng đồng, không phải là đầu tư mạo hiểm?
Ừm, câu nói của tổng giám đốc Bùi chẳng khác nào lật đổ lẽ thường, nhưng mà lại khiến người ta tỉnh ngộ, hơn nữa chứa đựng những tư tưởng triết học tương đối sâu sắc...
Những người ngồi quanh bàn hội nghị đều đang suy nghĩ về hàm ý đằng sau câu nói của tổng giám đốc Bùi.
Tuy rằng cảm thấy hơi có lý, nhưng luôn có cảm giác rằng dường như đâu đó không được đúng cho lắm?
Bùi Khiêm lật trang giấy duy nhất trên tay, mong muốn cố gắng tìm được thêm về “nhân tố thành công” trên đó, nhưng lại thất bại.
Nội dung trong kế hoạch đầu tư này, đưa ra một điều “không bị hạn chế trong khuôn mẫu”.
Người khởi xướng của dự án này là tên là Trương Vọng, mặc dù trên kế hoạch đầu tư này không có bất kỳ hình ảnh hay tư liệu cá nhân nào, nhưng mà Bùi Khiêm không khỏi thêm thắt một số hình ảnh hài hước trong đầu.
Trong kế hoạch đầu tư này, hơn một nửa trang đều là đang nói nhiều về tương lai tươi sáng của dự án bốt điện thoại công cộng.
“Với sự phát triển của công nghệ thông tin di động, điện thoại dường như đã trở thành tiêu chuẩn của mọi người. Tuy nhiên, là bốt điện thoại công cộng là một trong những biểu tượng của dịch vụ công cộng đô thị, nhưng đã ít được mọi người sử dụng.”
“Để lâu không dùng, hoang phí, thậm chí dẫn đến kết cục bị dỡ bỏ.”
“Không thể không nói, đây là phá vỡ di sản văn hóa, là sự mai một ký ức quý báu, là nỗi đau của sự phát triển thời đại, là sự mất mát chung của mỗi người dân thành thị!”
Nhìn đến đây, Bùi Khiêm không khỏi nhớ tới meme “người già, tàu điện ngầm, điện thoại.jpg”, nhưng suy cho cùng trăm mắt dõi theo, vẫn nên dựa vào kỹ năng diễn xuất tốt của mình để lừa gạt.
“Mục tiêu của ta, chính là làm cho bốt điện thoại hồi sinh rồi tỏa sáng một lần nữa dưới sự bồi dưỡng của tư duy Internet!”
“Bốt điện thoại công cộng, trên cơ sở tiếp tục thực hiện chức năng của điện thoại công cộng, dùng nghệ thuật để uốn nắn lại thẩm mỹ trong công chúng, dùng tình cảm để gợi lại hồi ức trong công chúng, dùng tiện ích để thay đổi cuộc sống của công chúng, dùng nghệ thuật trình diễn để thể hiện giá trị thương hiệu hướng đến toàn xã hội!”
Bùi Khiêm không khỏi xúc động, những câu văn sử dụng phép tu từ này được vận dụng rất thành thục, thậm chí trình độ ngữ văn này cũng phải đến lớp tám trung học cơ sở.
Phía sau căn bản đều là nói năng lan man lặp đi lặp lại, vẫn chưa có phương án đối với dự án cụ thể này, chỉ có một con số nhạt nhẽo, dự tính hai trăm ngàn.
Cuối cùng của bản kế hoạch có phương thức liên lạc là số điện thoại.
Bùi Khiêm đưa bản kế hoạch có Hạ Đức Thắng: “Gọi điện thoại đi, hỏi thử xem khi nào hắn có thời gian đến để bàn về dự án.”
Hạ Đức Thắng lưu số điện thoại này lại, sau đó sang bên cạnh bấm số gọi.
Một lúc sau, Hạ Đức Thắng quay về: “Tổng giám đốc Bùi, hắn nói đợi giây lát, hắn đang tới, khoảng mười phút nữa sẽ đến.”
Bùi Khiêm: “...”
Nhanh như vậy sao?
Thật ra vốn dĩ là ta chỉ muốn hẹn trước, sau đó mới gặp mặt bàn bạc.
Nhưng mà suy đi tính lại, việc này cũng rất bình thường.
Trước mắt những kế hoạch đầu tư mà đầu tư Viên Mộng nhận được, trên cơ bản đều là các dự án của địa phương Kinh Châu, chắc hẳn người tên Trương Vọng này sinh sống ở Kinh Châu, rất có thể không xa đầu tư Viên Mộng.
Có thể suy đoán rằng, Trương Vọng không có một nghề nghiệp ổn định, chắc những công ty đầu tư khác căn bản đều không quan tâm đối với kế hoạch đầu tư này, cho nên thời gian biểu của hắn chắc khá thoải mái.
Gọi cái là đến liền là chuyện rất bình thường, nếu hắn bận, đó mới không bình thường…
Nếu như là mười phút, vậy thì đợi vậy.
Bùi Khiêm móc điện thoại ra, thoải mái lướt web.
Trong khi đó Hạ Đắc Thắng và những người khác thì truyền nhau đọc kế hoạch đầu tư này, vừa đọc vừa nghiên cứu từng chữ từng chữ một.
Tuy rằng mọi mặt của kế hoạch đầu tư này có vẻ không đáng tin cậy, nhưng nó chắc chắn có một điểm nào đó đã khiến tổng giám đốc Bùi động lòng!
Trong trường hợp này, nếu tìm ra được điểm này, có phải là sẽ đọc hiểu được một vài suy nghĩ đầu tư của tổng giám đốc Bùi?
Mặc dù đây chỉ là một khoản kinh doanh hai trăm ngàn, chỉ vỏn vẹn tương tương với 1% vốn đầu tư trước đó, nhưng tục ngữ có câu “thấy mầm biết cây”, nói không chừng chính nhờ loại kinh doanh nhỏ này, mới dễ phỏng đoán được tinh túy trong đường lối đầu tư của tổng giám đốc Bùi?
Mọi người quay quanh bàn hội nghị đều cau mày, không ngừng đảo qua đảo lại giữa nghi ngờ và tự nghi ngờ.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Ta đến rồi, ta đến để bàn về dự án đây!”
Bùi Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cơ bắp có thân hình to lớn khỏe mạnh từ bên ngoài xông vào trong.
Hiện tại đã là tháng một rồi, thời tiết bên ngoài trở lạnh, quanh năm dưới 0 độ C, nhưng người đàn ông này mặc áo khoác màu đen như cho có lệ và quần jean, tinh thần rất hăng hái, hoàn toàn nhìn không ra là đang lạnh.
Áo khoác, quần jean và giày thể thao đều không phải là thương hiệu nổi tiếng gì, nhưng nhìn từ trên xuống dưới rất gọn gàng sạch sẽ, xem ra chắc được giặt rất thường xuyên.
Không có những thứ “phụ kiện” đại loại như nón, khăn quàng cổ, khẩu trang hay bao tay, cho dù chỉ mặc áo khoác và quần jean, song cũng có thể nhìn ra được vóc dáng của người anh em này quả thực không nhỏ, trông như một ngọn núi di động.
Điểm khá thu hút ánh nhìn của mọi người là mái tóc dài tự nhiên của hắn, buộc kiểu đuôi ngựa ở phía sau đầu trông khá tự nhiên, vài lọn tóc phía trước phất phơ trong gió, khá có khí chất của một người nghệ sĩ.
Nhưng mà loại cảm giác “tiên phong đạo cốt” này quả thực không đối xứng với thân hình của hắn.
Bùi Khiêm im lặng một lúc.
Cái người tên Trương Vọng này, dáng vẻ cực kỳ khác xa so với trong trí tưởng tượng của hắn…