Đám người Hạ Đắc Thắng đều đang bận rộn, có người đang lật xem bảng kế hoạch, có người đang viết báo biểu, nhìn rất chuyên nghiệp.
Nhóm người mà lão Mã tuyển vào không đơn giản chỉ để chơi game với hắn, nghiêm túc mà nói thì bọn họ là “lính mới chơi game giỏi trong ngành đầu tư”.
Cũng giống như Hạ Đắc Thắng, làm việc trong lĩnh vực đầu tư, mà chơi game là một sở thích mà hắn khá giỏi.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Khiêm cảm thấy rất là không quen.
Hình như mọi người cứ tiếp tục chơi game, sẽ khiến người ta yên tâm hơn đó...
Cảnh tượng làm việc chăm chỉ này, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng khi nghĩ đến việc mọi người chỉ cần chơi game thì sẽ đưa ra góp ý cho bên GOG, Bùi Khiêm cảm thấy vẫn nên bỏ đi thôi.
Ôi chao, tiến thoái lưỡng nan mà.
Vẫn nên nhanh tay tìm đại dự án nào đó đầu tư vào thôi!
Lúc này Mã Dương đang ngồi bên cạnh bàn hội nghị lớn, trong tay cầm rất nhiều kế hoạch đầu tư, xem lướt qua từng cái một.
Chỉ là dựa vào tốc độ này của hắn, ước tính nhiều nhất chỉ có thể xem được tiêu đề và trang đầu tiên mà thôi.
Thấy vậy, Bùi Khiêm thở phào nhẹ nhõm, người anh em này vẫn còn đáng tin cậy!
“Sao nào, có dự án ‘đáng mơ ước’ nào để đầu tư không?” Bùi Khiêm ngồi xuống bên cạnh Mã Dương.
Đám người Hạ Đắc Thắng cũng nhanh chóng chạy đến, ngồi xuống bên cạnh bàn hội nghị.
Lần này tổng giám đốc Bùi tự mình truyền đạt kinh nghiệm đầu tư, ngẫu nhiên nghe một câu cũng sẽ vô cùng có ích!
Nhất định phải cẩn thận lắng nghe!
Mã Dương nói rất tự hào: “Anh Khiêm, tìm được một bản!”
“Chỉ một bản thôi sao?” Bùi Khiêm có hơi thất vọng, “Có nhiều bản kế hoạch như vậy mà chỉ tìm được một bản ‘đáng mơ ước’ thôi sao.”
Ngoài chồng kế hoạch đầu tư mà Mã Dương đang cầm trong tay, trên bàn còn có một chồng kế hoạch đầu tư khác.
Bùi Khiêm cầm đại lên, lật xem, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Đầu tư đúng là một kỹ thuật sống!
Hắn miễn cưỡng có thể hiểu được những kế hoạch này, nhưng vấn đề nằm ở việc tất cả chúng đều có vẻ hơi quá đáng tin cậy rồi?
Cũng giống như việc các nhà đầu tư rất khó phân biệt được chính xác dự án nào sẽ kiếm được tiền, Bùi Khiêm cũng rất khó phân biệt chính xác được dự án nào sẽ thua lỗ.
Bởi vì hễ là lập nghiệp, tìm kiếm đầu tư hầu như sẽ chọn một số dự án nhìn có triển vọng.
Cho dù là những dự án lừa đảo tiền của các nhà đầu tư, chắc chắn cũng sẽ làm cho kế hoạch trở nên rất cao cấp, đều sẽ cường điệu hóa những gì họ đang làm lên.
Dự án giả, phải làm cho thật hơn cả dự án thật.
Nếu không, làm sao lừa được tiền của các nhà đầu tư?
Nhưng có một vấn đề ở đây, đó là tất cả các kế hoạch dường như đều rất đáng tin cậy, cho dù trong đây có một phần lớn dự án đã định sẵn là sẽ thất bại, thì bản kế hoạch của chúng cũng phải làm như thể khả năng thành công của chúng rất lớn vậy.
Bùi Khiêm không có con mắt tinh tường, không thể phân biệt được.
Chỉ đành phải ngoan ngoãn lấy bản mà Mã Dương đã sàng lọc ra.
Vừa cầm trên tay, Bùi Khiêm ngạc nhiên.
Nhẹ quá!
Nội dung của các kế hoạch khác có rất nhiều, nhưng kế hoạch này chỉ có một trang!
Không chỉ vậy, hình thức của kế hoạch này cũng sai hoàn toàn, đâu đâu cũng là sai sót, nội dung cũng rất đơn giản.
Dự án này có tên là “bốt điện thoại công cộng”, số tiền đầu tư cũng không nhiều, chỉ có 200 nghìn mà thôi.
Bùi Khiêm không nhịn được có hơi xúc động, hắn nhìn thấy ước mơ của mình trong bản kế hoạch này!
Mã Dương vẫn đang sàng lọc các bản kế hoạch khác thì Bùi Khiêm giơ tay ra, ý bảo hắn dừng lại: “Trước tiên đừng nghĩ đến những thứ khác nữa, chúng ta đầu tư cho dự án này trước đi.”
Mã Dương rất nghe lời, đặt những bản kế hoạch khác xuống, nói, “Anh Khiêm, đầu tư cho dự án này thật sao?”
“Dự án này thực sự đầy ắp mơ tưởng, đó là lý do tại sao ta lựa nó ra một mình.”
“Nhưng... nó có thể kiếm tiền không?”
Bùi Khiêm cười ha ha, nói linh tinh gì vậy, có thể kiếm tiền thì ta đầu tư vào làm gì?
Nhưng câu này chắc chắn không thể nói vậy được.
Tất cả mọi người ngồi bên bàn hội nghị, bao gồm cả Hạ Đắc Thắng, biểu cảm của tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên.
Họ đã xem bản kế hoạch đầu tư “bốt điện thoại công cộng” này rồi, nhưng tất cả đều coi nó như một trò đùa.
Bốt điện thoại công cộng, quét mã để gọi điện, còn chẳng phải là vẽ rắn thêm chân hay sao?
Nếu mà điện thoại ta có thể quét mã, còn cần đến bốt điện thoại để gọi điện sao hả?
Vả lại còn chẳng có gì mới mẻ, đã từng có rất nhiều bốt điện thoại công cộng trên đường phố, hiện giờ cũng chẳng ai sử dụng chúng nữa.
Tại vì sao?
Thời đại thay đổi rồi!
Hiện giờ nhân viên ai cũng có điện thoại di động hết rồi, ai còn dùng bốt điện thoại để gọi điện chứ, chẳng phải là ăn no rửng mỡ hay sao?
Kết quả, chỉ một dự án như vậy, mà tổng giám đốc Bùi nhiều nhất là xem trong vòng mười giây là đã quyết định đầu tư???
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Bùi Khiêm khẽ mỉm cười.
“Mọi người đều không xem trọng dự án này sao?”
Mọi người gật đầu tới tấp.
Bùi Khiêm lại nhìn Mã Dương: “Ngươi cũng không xem trọng dự án này sao?”
Mã Dương gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh Khiêm, chỉ cần là dự án mà ngươi xem trọng, tuyệt đối không có vấn đề gì hết! Chắc chắn sẽ hái ra tiền!”
Vẻ mặt Bùi Khiêm tối sầm lại.
Lão Mã này, rõ ràng là đang nói lời tốt đẹp, tại sao ta nghe thấy lại không vui chút nào hết nhỉ...
Chắc chắn có thể hái ra tiền? Đang tốt lành đây, đừng có mà trù ẻo ta!
Bùi Khiêm ho khẽ hai tiếng: “Nhớ lấy, vốn mạo hiểm mà mọi người đang xem trọng không gọi là vốn mạo hiểm, mà là gọi vốn cộng đồng.”
“Đầu tư mạo hiểm là đầu tư vào những dự án nhìn có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, đầu tư vào những dự án mà ai cũng nghĩ là sẽ không thể thành công được!”
“Không có rủi ro, thì còn gọi là đầu tư mạo hiểm gì nữa?”
“Rủi ro càng cao, lợi nhuận càng lớn!”