Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 618 - Chương 618. Vốn Mạo Hiểm Là Gì

Chương 618. Vốn mạo hiểm là gì
Chương 618. Vốn mạo hiểm là gì

Thực ra ý nghĩa của câu này là để những người thực sự dám đi vào nhà ma không phải tốn nhiều tiền, rồi hù dọa những người nhát gan phải bỏ đi, khiến bọn họ không còn cơ hội bỏ tiền ra nữa.

Vì vậy, Bùi Khiêm suy nghĩ một phen, quyết định áp dụng chiến lược định giá đặc biệt.

Các dự án khác nhau, được định giá khác nhau;

Những người khác nhau, cũng định giá khác nhau.

Dự án đầu tiên, mức độ kinh dị thấp nhất, lối chơi phong phú nhất, hẳn sẽ là dự án được mọi người chào đón nhất.

Cho nên, định giá của dự án này càng thấp càng tốt!

Vì khán giả đông nhất, nên rất thích hợp với việc chơi đi chơi lại, giá vé cao hơn hay thấp hơn cũng đều sẽ có nhiều người đến chơi, cho nên định giá thấp một tí, đỡ phải kiếm được nhiều tiền.

Dự án thứ ba là kinh dị nhất, vả lại vốn đầu tư cũng lớn nhất, dưới sự giám sát của hệ thống, cho dù muốn định giá vé rẻ, chắc chắn cũng sẽ không thấp hơn được bao nhiêu.

Nếu đã như vậy, Bùi Khiêm tính làm ngược lại.

Định giá vé cao!

Như vậy, kinh dị và giá vé cao sẽ có tác dụng thuyết phục nghỉ chơi gấp đôi đối với những người bình thường, để tránh việc vừa tốn tiền vừa chịu khổ, những người nhát gan chắc chắn sẽ không chịu vào.

Còn đối với những người lớn gan một chút, có thể cân nhắc trả lại tiền vé cho họ tùy theo tiến độ game của họ.

Ví dụ, toàn bộ quá trình được chia thành chín phần, mỗi phần đều sẽ có một ngôi nhà an toàn, mỗi lần qua một ải, sẽ được hoàn lại 10% tiền vé, phá đảo được game sẽ tương đương với việc giảm 10%.

Chỉ cần bỏ ra 10 đồng là đã có thể tham quan toàn bộ nhà ma.

Theo như ý tưởng “một lần mua vé, chơi được nhiều lần” của Trần Khang Thác, sau khi mọi người mua một tấm vé có thể vào cửa ba lần, chỉ cần du khách có thể đi hết nhà ma trong ba lần, thì sẽ không cần phải mua tấm vé thứ hai để đến thử thách nữa.

Như vậy, nhìn bề ngoài thì giá vé rất cao, nhưng dự án thứ ba vẫn không kiếm được bao nhiêu tiền hết!

Còn về dự án thứ hai, Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, vẫn là định giá thấp, đắt hơn một chút so với dự án đầu tiên là được!

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nói với Trần Khang Thác: “Các dự án khác nhau định giá khác nhau.”

“Dự án thứ nhất, 10 đồng.”

“Dự án thứ hai, có thể chọn nhiều dự án bất kỳ để trải nghiệm, mỗi lần chọn thêm một dự án, thêm 15 đồng.”

“Chuẩn bị máy đo decibel cho tất cả mọi người, hoàn thành nhiệm vụ và không la hét quá lớn tiếng, miễn phí dự án nhỏ hiện tại.”

“Dự án thứ ba, mỗi lần trải nghiệm có giá 100 đồng, tổng cộng có ba cơ hội trải nghiệm. Đối với lần thứ hai và thứ ba, có thể tiếp tục trải nghiệm từ nơi đã rời đi trước đó, tiền vé sẽ được hoàn lại dựa vào tiến độ của lần cuối cùng. Nếu phá đảo, sẽ hoàn lại tất cả tiền. “

“Sau đó có thể phát hành một vé kết hợp, ví dụ như 200 đồng có thể chơi thoải mái.”

“Tạm thời như thế này, các ngươi cân nhắc kỹ lưỡng lại một số chi tiết đi.”

Sau khi nghe Bùi Khiêm nói xong, ánh mắt của Trần Khang Thác sáng lên.

“Rõ rồi thưa tổng giám đốc Bùi, chiến lược định giá này giống y chang những gì ta nghĩ!”

Bùi Khiêm: “?”

Ý gì đây?

Hắn có hơi mông lung, cảm thấy kịch bản này hơi khác so với những gì hắn tưởng tượng.

Lúc trước hắn “dẫn dắt” những người khác xong, đối phương thường là hoang mang, khó hiểu, mù tịt…

Nhưng tại sao Trần Khang Thác nhìn như đã đoán ra từ lâu rồi, lại còn phấn khích như vậy?

Chiến lược định giá giống như những gì hắn nghĩ là sao nhỉ? Hắn cũng nghĩ vậy hả?

Lẽ nào sau khi Trần Khang Thác tham gia dự án Horror Hostel xong đã mở mang đầu óc rồi? Có thể theo kịp mạch não của mình rồi?

Bùi Khiêm cảm thấy hơi hoang mang, nhưng loại chuyện này cũng không thể hỏi nhiều được, vì vậy xua tay, đuổi Trần Khang Thác đi.

Bùi Khiêm đánh hơi, luôn cảm thấy cứ là lạ sao đó.

“Lạ lùng, rõ ràng là một dự án nhất định sẽ thua lỗ lại sắp bắt đầu đốt tiền rồi, sao ta lại không cảm thấy hào hứng chút nào hết vậy...”

......

Buổi chiều, Bùi Khiêm thức dậy, chuẩn bị đi đến đầu tư Viên Mộng.

Các dự án khác vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, tạm thời không có tin tức quan trọng hết.

Ngoại trừ tiến độ của bộ phim khiến Bùi Khiêm có hơi bất ngờ.

Vì nội dung kịch bản cũng không quá nhiều, nếu quay đơn giản thì lẽ ra đã hoàn thành rồi mới phải.

Nhưng cho đến nay hoàn toàn không thấy dấu hiệu hoàn thành gì cả.

“Chắc là việc quay phim diễn ra không suôn sẻ nên bị trì hoãn?”

“Ừm, có thể là như vậy. Dù sao những bộ phim trước đây của đạo diễn Chu Tiểu Sách đều là phim ngắn, không có kinh nghiệm làm đạo diễn một bộ phim điện ảnh chính quy, gặp phải một số khó khăn là điều không tránh được.”

Bùi Khiêm cũng không quan tâm cho lắm, dù sao bộ phim này cũng không cần gấp, lúc nào chiếu cũng giống nhau thôi, miễn là chiếu cho có trước khi kết toán là được rồi.

Mà bên phía đầu tư Viên Mộng, Bùi Khiêm đã trích cho bọn họ một khoản tiền, lần này là 3 triệu.

So với 20 triệu trước đây thì số tiền này không tính là nhiều, nhưng cũng dư dả để đầu tư vào một số dự án nhỏ rồi.

Huống chi Bùi Khiêm cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, loại chuyện như đầu tư này, phải tiến hành theo từng bước một, đừng nghĩ đến việc muốn thành công trong một khoảng thời gian ngắn.

Nếu không thì khoản đầu tư 20 triệu kia sẽ là một bài học nhớ đời.

Tốt nhất vẫn phải từ từ, cứ tích lũy một số kinh nghiệm đầu tư thất bại trước, sau đó từ từ lên kế hoạch sau.

Vả lại, lần này Bùi Khiêm tự mình ra tay, nhất định phải làm một tấm gương tốt cho lão Mã.

Nếu không về sau sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

“Cũng không biết trong thời gian này lão Mã đã đọc kỹ bảng kế hoạch chưa, liệu có tìm ra dự án nào không đáng tin cậy hay không.”

Bùi Khiêm đang suy xét thì đã đến đầu tư Viên Mộng rồi.

Lần này không còn những tiếng hô lớn “giám đốc Mã đi trước” và tiếng gõ bàn phím nữa, bầu không khí toàn công ty đột ngột chuyển từ quán net sang một khu văn phòng chân chính.

Hết chương 618.
Bình Luận (0)
Comment