Trong ngôi làng người điên, màn đêm bao phủ, những đốm lửa màu xanh nhạt kỳ dị đang bốc cháy, phản chiếu một người điên với hàm răng và đôi mắt phủ đầy tơ máu, lúc này hắn đang ở bên cạnh của đốm lửa kỳ dị màu xanh nhạt, vung vẩy cây đao, đang chặt thứ gì đó.
Ánh sáng mờ ảo, có thể thấp thoáng thấy những vết máu đỏ sẫm bắn ra tung tóe từ được thứ đang bị chặt kia.
Khi tải xong, cả khung cảnh đột nhiên hơi tối đi, mà người điên đang chặt thứ gì đó bên cạnh đốm lửa màu xanh nhạt bốc cháy thì bất ngờ đứng dậy chạy ra khỏi màn hình.
Mà sau đó, khi người chơi còn chưa kịp phản ứng lại, khuôn mặt người điên này bất ngờ thò đầu ra ở phía bên phải màn hình, xuất hiện trong tầm mắt của người chơi với một khoảng cách cực gần, phát ra một nụ cười quỷ dị và bệnh hoạn, vung con dao dính máu chém về phía ống kính!
Kèm theo những tiếng la hét chói tai, trên màn hình nhanh chóng bị máu tươi che phủ, sau đó tên game sẽ hiện lên, lúc này mới chính thức đăng nhập vào game.
Nguyễn Quang Kiến bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho hết hồn, cả người suýt tí nữa nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.
Diệp Chi Chu vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Không sao không sao... đâu!”
Nhưng vừa vào game chưa được bao lâu thì Nguyễn Quang Kiến đã lại bị dọa sợ giật bắn mình bởi một con chuột nhỏ đột nhiên chạy tán loạn trong bối cảnh.
Diệp Chi Chu: “...”
Hắn đột nhiên nghi ngờ về việc liệu rằng đại có thể thuận lợi trải nghiệm hết toàn bộ quá trình và đưa ra nhận xét sửa đổi nghệ thuật trong game hay không...
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đưa ra ý kiến: “Đại thần, không thì ngươi trực tiếp xem đồ họa đi, bao gồm những bản phác thảo, tạo hình, trực tiếp kiểm tra những thứ này, mức độ kinh dị chắc sẽ đỡ hơn.”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Vậy chắc chắn không được!”
“Từ ý tưởng đến bản phác thảo, rồi đến tạo hình và bối cảnh, mỗi một trình tự, ý tưởng tất cả đều có sự thay đổi. Ví dụ, từ bản phác thảo đến tạo hình, ý tưởng của họa sĩ phác thảo sẽ bị bóp méo, mà họa sĩ tạo hình sẽ rót vào một ít ý tưởng của mình.”
“Cho dù có nỗ lực như thế nào thì cũng rất khó hoàn toàn tránh khỏi loại tình huống này.”
“Vì thế, phải thấy được bối cảnh thực thế trong game, ta mới có thể cảm nhận được những điểm chưa đủ hài hòa của cả khung cảnh nghệ thuật, sau đó đưa ra hướng sửa đổi.”
“Ngươi yên tâm đi, ta không sao, không sao.”
Nhìn đại thần bị dọa hai lần liên tục vẫn kiên quyết muốn trải nghiệm tựa game như này, Diệp Chi Chu không khỏi xúc động.
Nhìn xem, tinh thần nghề nghiệp là gì!
Rõ ràng đại thần rất nhạy cảm với chủ đề kinh dị, nhưng lúc này vì giúp tựa game trở nên tốt hơn mà cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi bên trong bản thân, loại tinh thần này quả thật là khiến cho ai ai cũng cảm động!
……
Chưa được bao lâu, nỗi sợ hãi của Nguyễn Quang Kiến đã tràn ngập khắp văn phòng của Game Thương Dương, ngay cả phòng giám đốc của Lâm Vãn cũng có thể lờ mờ nghe được.
Song mọi người không hề có suy nghĩ cười trộm chút nào, thay vào đó càng thêm kính phục Nguyễn Quang Kiến.
Đã sợ đến mức này rồi mà vẫn còn kiên quyết, quả là chân ái!
Chỉ có thể nói rằng, sự thành công của đại thần không phải ngẫu nhiên, mà là một lại tất yếu, chỉ riêng nghị lực lay không chuyển này, không phải người bình thường nào cũng có được!
Ngay cả Diệp Chi Chu ngồi bên cạnh Nguyễn Quang Kiến cũng sinh ra một chút cảm xúc tự hào không thể giải thích được.
Tựa game của chúng ta có hiệu ứng kinh dị tốt như vậy!
Thực ra, trước đó Diệp Chi Chu cũng không rõ rốt cuộc hiệu quả kinh dị của tựa game này như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Game Thương Dương sản xuất game kinh dị, tuy rằng mọi người trong tổ thiết kế cũng chơi game kinh dị rất lâu, đám người Lâm Vãn cũng đã từng đến nhà ma để thu thập tài liệu, nhưng cuối cùng vẫn hơi thiếu kinh nghiệm.
Hơn nữa, lối chơi chủ yếu của tựa game này là mạng lưới liên lạc, dựa vào việc “người dọa người”, chứ không phải dùng chương trình đã được thiết lập sẵn – “máy dọa người”.
Nhưng mà hiện tại tựa game này vốn chưa được đi vào thử nghiệm, trong game còn chưa người chơi, toàn bộ đều là AI, mức độ dọa người chắc chắn sẽ giảm xuống.
Thêm nữa, đồ họa còn chưa được hoàn thiện đến nơi đến chốn, lối chơi và một số bug nhỏ chưa được sửa đổi hết, Diệp Chi Chu cảm thấy tựa game này còn lâu mới hoàn thành tiến độ.
Nhưng lúc này đây, Nguyễn Quang Kiến lại sợ hãi đến mức này, vậy thì chẳng phải đã chứng minh tựa game có hiệu quả kinh dị khá tốt đối với người bình thường hay sao?
Đang trong lúc suy nghĩ, Nguyễn Quang Kiến đăng xuất game, tháo tai nghe.
Diệp Chi Chu vừa muốn an ủi thì phát hiện sắc mặt của Nguyễn Quang Kiến cực kỳ tốt, thậm chí cả người còn có chút hưng phấn.
Diệp Chi Chu: “?”
Chuyện này, hắn chưa nghĩ đến.
Đây có phải là người bị một con chuột hù dọa đến mức la lên vừa rồi không?
Nguyễn Quang Kiến chân thành nói: “Giám đốc Lâm không hề lừa ta, đúng là tựa game này kinh dị chút nào.”
Diệp Chi Chu: “?”
Chuyện gì đây, không phải vừa nãy đại thần như ngươi bị hù dọa đến mức la hét ầm ĩ sao?
Diệp Chi Chu cảm thấy có điều gì đó hơi sai sai, hình như định nghĩa và biểu hiện về kinh dị của đại thần không đồng nhất thì phải...
Trước lúc chơi: Không được đâu, ta rất sợ chủ đề kinh dị.
Trong quá trình chơi: Bị hù dọa đến mức la lên.
Sau khi chơi: Ồ, quả thật không hề đáng sợ.
Hơn nữa, cảm giác mà hắn mang lại không phải là gắng gượng, mà là suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Diệp Chi Chu vội càng lấy một cuốn sổ nhỏ ra: “Vậy đại thần nói ra cảm nghĩ của ngươi đi.”
Trạng thái tinh thần của Nguyễn Quang Kiến rất tốt, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi như mới nãy, trái lại còn có chút hưng phấn
“Ta cảm thấy, lối chơi của tựa game này gần như là đạt đến điểm cuối rồi, nhưng lại thiếu tính xây dựng tình tiết và bầu không khí.”
“Tức là cần phải gia tăng thêm bầu không khí kinh dị thông qua những chi tiết này, khiến cho người chơi dễ dàng có được cảm giác đắm mình vào game. Vậy làm sao để hoàn thành tốt chủ đề kinh dị này? Điều cốt yếu chính là nhờ vào tình tiết!”