“Ví dụ, màn mở đầu trong game kia ta cực kỳ thích!”
“Ta thường dùng decibel và tần số tiếng hét của mình để phán đoán xem một chủ đề kinh dị có xuất sắc hay không, hiển nhiên màn mở đầu của tựa game này không tệ.”
“Nhưng mà, kiểu nội dung như này vẫn còn khá ít, hơn nữa một vài khía cạnh nhỏ cũng chưa được quan tâm đến.”
“Lấy ví dụ, có thể thêm một thiết lập, khi thứ gì đó kinh dị đang đến gần, người chơi sẽ nghe được hiệu ứng âm thanh là nhịp tim, hơn nữa khoảng cách càng gần, nhịp tim sẽ đập với tần suất càng nhanh hơn!”
“Hiệu ứng âm thanh có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ có ích trong việc xây dựng bầu không khí!”
“Ví dụ thêm, phong cách đồ họa không phải càng âm u càng tốt. Quả thật tầm nhìn thấp sẽ làm cho người chơi căng thẳng hơn, nhưng cứ mãi chơi trong môi trường có tầm nhìn quá thấp từ đầu đến cuối, người chơi sẽ cảm thấy rất nản, không kiên trì được trong một thời gian dài, sinh ra ý muốn thoát game để thư giãn.”
“Vì thế, chỉ nên hạn chế phạm vi quan sát của người chơi ở mức độ nhất định, không quá sáng cũng không nên quá tối... nói ra có lẽ không rõ ràng, ta tìm ảnh cho ngươi, ngươi quan sát xem hiệu ứng này thế nào.”
“Ví dụ, cần thêm một vài tình tiết nhỏ. Tuy rằng hiện tại trong game cũng có một số cơ chế hù dọa người, nhưng mà tương đối lớn, thiếu cơ chế nhỏ. Cơ chế nhỏ là gì? Ví dụ như ngọn gió kỳ lạ khiến cỏ lay động, những vật thể đang di chuyển chầm chậm trên bàn, một dấu tay máu vô tình xuất hiện trên một mảnh thủy tinh nào đó...”
“Kiểu cơ chế nhỏ hù dọa người này, có thể có một số người không nhìn thấy, nhưng mà trong tình huống cực kỳ gay cấn, sau khi nhìn thấy, hiệu quả có thể đáng sợ hơn so với những con quái vật xuất hiện bất ngờ...”
“Cơ chế này cũng không quá khó làm, quan trọng là phải kiên nhẫn...”
Nguyễn Quang Kiến nói không ngừng, Diệp Chi Chu nhanh chóng ghi lại vào cuốn sổ nhỏ.
Diệp Chi Chu vừa ghi chép, trong đầu vừa nảy ra một suy nghĩ.
“Đây gọi là ‘chủ đề kinh dị cực kỳ đáng sợ’ sao?”
“Liệu có phải nhận thức về bản thân mình của đại thần có gì sai rồi không???”
“Hắn cũng chỉ la hét khi trải nghiệm game kinh dị như người bình thường mà thôi, thế nhưng trên thực tế, khả năng chịu đựng đề tài kinh dị của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều…”
Hơn một giờ sau, Diệp Chi Chu nhìn cuốn sổ nhỏ viết mấy trang ý kiến, còn có những bức tranh nguyên tác với nhiều phong cách khác nhau do Nguyễn Quang Kiến gửi tới, nhất thời cứng họng.
Diệp Chi Chu nhìn Nguyễn Quang Kiến đang hứng khởi: “Đại thần, ngươi chắc chắn là ngươi rất sợ chủ đề kinh dị hả?”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Đúng vậy, ta rất sợ.”
Diệp Chi Chu lập tức cạn lời: “Vậy ngươi sưu tập những bức tranh nguyên tác về chủ đề kinh dị làm gì vậy?”
Nguyễn Quang Kiến: “Công việc yêu cầu.”
Diệp Chi Chu lại hỏi: “Vậy sao ngươi lại biết nhiều chi tiết nhỏ đáng sợ, hơn nữa còn nắm bắt được loại tâm lý kinh dị này tốt như vậy?”
Nguyễn Quang Kiến: “Xem nhiều phim kinh dị, bị dọa nhiều rồi, đương nhiên sẽ nhớ.”
Diệp Chi Chu càng nghi hoặc hơn: “Không phải, nhát gan, nhưng lại xem rất nhiều phim kinh dị, không mâu thuẫn sao?”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Không mâu thuẫn, đúng là ta nhát gan, nhưng cũng không ngăn cản việc ta xem phim kinh dị.”
“Giống như một người không có khiếu hài hước chưa từng cười thường đi xem phim hài kịch vậy, mâu thuẫn à?”
Diệp Chi Chu: “...”
Không sai, vô cùng hợp tình hợp lý!
Diệp Chi Chu thầm cảm khái, xem ra mỗi vị đại thần chân chính đều có một vài tính cách kỳ cục không ai biết...
Diệp Chi Chu không quan tâm tới điều này lắm, cho dù đại thần tự nhận là nhát gan nhưng thực ra lại rất ưa thích chủ đề kinh dị thì sao chứ, đây là chuyện tốt mà!
Không cần phải xoắn xuýt điều này.
Việc khẩn cấp trước mắt là nhanh tập hợp những ý kiến mà Nguyễn Quang Kiến đưa ra, tạo thành văn bản, sau đó bổ sung vào kế hoạch phát triển của phiên bản tiếp theo.
Nghĩ tới đây, Diệp Chi Chu mở máy tính, nhanh chóng sửa ý kiến Nguyễn Quang Kiến đưa ra thành văn bản, thêm vào trong kế hoạch phát triển phiên bản tiếp theo sắp ra mắt.
Chỉ còn gần hai tháng nữa là tới thời gian phát hành dự kiến của game, trong đó còn có kỳ nghỉ Tết Âm lịch kéo dài bảy ngày, vì vậy thời gian phát triển vẫn rất eo hẹp.
Tổng giám đốc Bùi nhắc đi nhắc lại là không được tăng ca, muốn tăng ca thêm một giờ trong kỳ nghỉ Tết cũng là hy vọng xa vời, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ trong thời gian eo hẹp hiện giờ.
Trong khi đó, Nguyễn Quang Kiến xem tư liệu tài nguyên mỹ thuật của “Be Quiet”, bắt đầu đưa ra ý kiến thay đổi dựa theo suy nghĩ của mình.
Mà ưu thế lớn nhất trong ý kiến sửa đổi đề xuất của hắn là:
Nếu đối phương không thể hiểu chính xác phương pháp sửa đổi tranh nguyên tác thông qua văn bản, vậy thì Nguyễn Quang Kiến có thể trực tiếp vẽ ra;
Nếu đối phương cảm thấy khó quá không muốn đổi, thậm chí còn bày tỏ thái độ “ngươi giỏi thì làm đi” một cách uyển chuyển, vậy thì Nguyễn Quang Kiến thật sự sẽ tự mình làm.
Thấy Nguyễn Quang Kiến nghiêm túc với công việc, Diệp Chi Chu không khỏi xúc động.
Đại thần đúng là đại thần.
Tùy ý chỉ điểm một chút, đã có thể khiến chất lượng của game lên một tầm cao mới.
Mà phương pháp có thể gọi là sửa dở thành hay này, thì mới chỉ thấy trên người tổng giám đốc Bùi!
Đương nhiên, trình độ của tổng giám đốc Bùi vẫn cao hơn một chút.
Bởi vì đại thần Nguyễn Quang Kiến vẫn cần thông qua một số biện pháp sửa đổi cụ thể mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy, còn tổng giám đốc Bùi thường chỉ cần nói một câu, thậm chí chỉ một từ đơn giản.
“Nếu không thì tại sao nói tổng giám đốc Bùi và đại thần Nguyễn là người cộng tác tốt nhất, hợp tác giữa các đại thần với nhau, luôn có thần giao cách cảm như vậy.”
Diệp Chi Chu hoàn toàn bái phục, tiếp tục chỉnh sửa văn bản phát triển phiên bản mới.
……
……
Buổi chiều, đầu tư Viên Mộng.
Hạ Đắc Thắng nhìn hình ảnh đồ họa trong tay, rồi lại nhìn Trương Vọng đang ngồi ở phía đối diện.
“Ngươi... đảm bảo thứ này chính là bốt điện thoại?”