“Ngươi yên tâm, tuy rằng là ngoại ô, nhưng điều kiện sống và các phương diện khác chắc chắn không tệ.”
Mã Nhất Quần cầm lấy bản thỏa thuận.
Thôi Cảnh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Dù sao mọi người đều là đàn ông da dày thịt thô, không có yêu cầu quá cao về điều kiện sống, nơi ở kém một chút thì kém một chút thôi, dù sao đa số tác giả đều rất thích ở nhà, không muốn ra ngoài, điều này không thành vấn đề.
……
……
Thứ sáu, ngày 14 tháng 1.
8 giờ rưỡi sáng, tiếng chuông báo thức trong điện thoại vang lên, gọi Thôi Cảnh thức dậy.
Hắn theo bản năng ấn tắt chuông báo thức rồi ngủ tiếp.
“Anh Thôi, nên dậy rồi, tối qua ngươi bảo ta buổi sáng gọi ngươi một tiếng.” Bên cạnh có một giọng nói vang lên.
Thôi Cảnh đột nhiên ý thức được gì đó, mở to mặt lật người ngồi dậy.
Hiện tại hắn không phải ở nhà, mà là ở khách sạn!
Hôm qua hắn và một vài tác giả khác vào ở trong khách sạn do trang web sắp xếp.
Hoàn cảnh khách sạn không tồi, tuy là ở ngoại ô, nhưng cũng được xem là khách sạn ba sao khá tuyệt, phòng ốc rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng, nhu yếu phẩm cần có đều có.
Hai người ở một phòng, người ở cùng Thôi Cảnh là một tác giả mới, nhỏ hơn hắn một tuổi hơn, luôn miệng gọi hắn anh Thôi, khá tôn kính với hắn.
“Ta xong ngay đây!”
Thôi Cảnh xoay người xuống giường, dùng tốc độ ánh sáng đánh răng rửa mặt, sau năm phút đã ăn mặc chỉnh tề xong xuôi.
Hai người đến khách sạn ăn bữa sáng, cùng nhau đến chỗ làm việc gần đó.
Chiều và tối qua, tất cả tác giả của lớp học tập đều đã lần lượt đến đây, không thiếu một ai.
Mọi người đều là tác giả trên trang web Điểm Kết của truyện Trung, trên cơ bản đều sớm đã nghe nói đến nhau, khách sáo chào hỏi qua lại một lượt.
Chu Hưng An cũng đã đến, dẫn mọi người đến chỗ làm việc thường ngày.
Nơi làm việc mà trang web chuẩn bị là một toà nhà văn phòng gần đó, cũng là một căn phòng thuê khá rộng rãi và ổn thỏa, bên trong là từng dãy bàn làm việc sắp xếp chỉnh tề.
Bàn phím cơ, màn hình hiển thị cỡ lớn, trên bàn làm việc rộng rãi còn có bút máy và sổ tay, đại khái thuận tiện cho các tác giả dùng để sắp xếp ý tưởng.
Ngoài ra, trong phòng còn có một bàn hội nghị dài, bên cạnh có khu đồ ăn vặt, ngoài các loại đồ ăn vặt ra còn có một máy pha chế cà phê.
Tóm lại, điều kiện này đối với công ty bình thường, đã được xem là khá hậu đãi rồi.
Chu Hưng An nhìn mọi người tự mình tìm vị trí ngồi xuống.
“Được rồi, đã tới giờ, mọi người có thể nghỉ ngơi tại chỗ làm việc, uống một cốc cà phê, bắt đầu tìm ý tưởng.”
“Vị trí làm việc của ta ở chỗ gần cửa ra vào, trong quá trình mọi người viết sách, nếu có bất kỳ chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp đến hỏi ta.”
“Ngoài ra, mỗi giờ đồng hồ đều sẽ có 10 phút nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ có chuông reo, mọi người tự giác đứng dậy hoạt động, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, giảm bớt mệt mỏi.”
Thôi Cảnh cố ý tìm một chỗ gần góc khuất, cách xa chỗ của Chu Hưng An nhất.
Nơi này có thể hình thành góc chết hoàn mỹ, khiến Chu Hưng An không thể quan sát được bản thân đang làm gì.
Tóm lại, chỉ cần lười biếng đủ tám tiếng, viết lách khoảng hai ba tiếng đồng hồ trong đó, đối phó cho qua là được rồi.
Thôi Cảnh ấn vào nút mở nguồn máy tính, nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, phát ra âm thanh “tạch tạch” giòn tan, vô cùng vui tai.
Chất lượng màn hình không tệ, độ phân giải rất cao, vả lại giống như đã được điều chỉnh chế độ chống ánh sáng xanh, thoạt nhìn rất nhu hoà, sẽ không làm hại đến mắt như màn hình bình thường.
Độ cao mặt bàn là độ cao tiêu chuẩn, độ cao của ghế và màn hình có thể tuỳ ý điều chỉnh.
Ghế công thái học ngồi cực kỳ thoải mái, chỗ tựa lưng dán sát hoàn mỹ vào đường công sóng lưng, tay vịn vừa hay ngang hàng với mặt bàn, khuỷ tay uốn cong 90 độ đúng lúc có thể đặt cánh tay lên trên tay vịn, bàn tay đặt lên chỗ kê bàn phím, đánh chữ khá thoải mái, không tốn sức chút nào.
Về phần chuột, tai nghe, tuy rằng không liên quan nhiều đến việc đánh chữ, nhưng cũng đều là phụ kiện rất tuyệt, tốt hơn nhiều so với phụ kiện dùng trong nhà Thôi Cảnh.
Cấu hình máy tính thì không rõ, nhưng bên trên có mọt nhãn hiệu rất ngầu, giống như là chữ cái “ROF”.
Nếu như là máy tính bàn, chắc hẳn là phải có một card màn hình khá ổn chứ nhỉ? Chơi game nặng chắc là không thành vấn đề.
Cho dù không thể chơi game, màn hình lớn này mà xem phim, không phải rất tuyệt sao?
“Lạch cạch lạch cạch...”
Trong phòng vang lên âm thanh đánh chữ giòn giã.
Ngay sau đó, loại âm thanh đánh chữ này nhanh chóng lan rộng, biến thành một vùng biển hòa vang tiếng bàn phím cơ.
Nếu trong căn phòng yên tĩnh chỉ có một người dùng bàn phím cơ, đặc biệt là bàn phím cơ blue switch đánh chữ, vậy thì giống như hút thuốc trong phòng kín, người khác đừng hòng học tập trung tâm sức làm việc.
Nhưng mà, nếu tất cả mọi người trong phòng đều dùng bàn phím cơ đánh chữ cường độ cao, vậy thì tương đương với đám người hay phì phò tập trung lại hút thuốc, hoàn toàn không tồn tại vấn đề làm phiền lẫn nhau, mà ngược lại sẽ hình thành một bầu không khí độc đáo, khiến tất cả mọi người đều vui thích trong đó.
Có điều, âm thanh này lại có chút làm phiền đến Thôi Cảnh chỉ muốn lười biếng.
“Má mới vừa ngồi xuống chưa đến một phút nữa mà linh cảm đã đến rồi sao? Còn là con người không vậy?”
“Bỏ đi bỏ đi, nghĩ thoáng chút, nhiều tiếng gõ bàn phím như vậy yểm hộ, ta lười biếng cũng sẽ không bị phát hiện.”
“Đây là tai nghe kiểu dáng đội đầu, hiệu quả cách âm chắc hẳn không tệ.”
“Tóm lại, xem cấu hình máy tính trước...”
“Quao đệt???”
Cấu hình máy tính rõ ràng không tệ, khởi động rất nhanh.
Thôi Cảnh ngồi ở vị trí bên trong nhất, lại đi lấy đồ ăn vặt, cà phê trước rồi mới mở máy, cho nên khởi động máy chậm hơn người khác đôi chút.
Sau khi khởi động máy, Thôi Cảnh vốn định xem thử cấu hình máy tính và tình hình tốc độ mạng, rồi mới quyết nên tải tựa game nào, hoặc là dứt khoát đi xem phim.