Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642. Học Viên Đầu Tiên (2)

Chương 642. Học viên đầu tiên (2)
Chương 642. Học viên đầu tiên (2)

Bởi vì hắn không có động lực.

Năm đó khi hắn tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp lực vật chất của thế giới hiện thực, vì thế hắn vốn ăn không ngồi rồi đã quyết định viết văn mạng kiếm cơm.

Kết quả sau nửa năm viết sách, nhà đã phá dỡ.

Thôi Cảnh phiêu bạt một thời gian, lại lần nữa cảm thấy trống rỗng, thế là hắn quyết định thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời, lần này nhất định phải viết xong một cuốn sách, hơn nữa còn phải là một cuốn sách phong thần.

Kết quả mấy căn nhà còn lại cũng bị phá dỡ.

Thôi Cảnh thường cảm khái, cuộc sống mà, tạo hoá trêu ngươi như thế đấy.

Ngươi nói xem, như vậy ai còn có tâm trạng viết sách chứ?

Vì thế, trạng thái của Thôi Cảnh hiện tại chỉ là vạn sự tuỳ duyên.

Lần này đến Kinh Châu, hắn mang theo mục đích du lịch.

Hắn cũng không biết rốt cuộc tới lớp học tập để học gì, nhưng vừa nghe nói có tiền lương còn được bao ăn bao ở, bèn lập tức báo danh.

Không ngờ, thật sự đã được chọn.

Có lẽ là vì tác giả có thành tích tốt trên trang web Điểm Kết của truyện Trung không nhiều...

Thực ra ban đầu Thôi Cảnh viết ở trang web Không Giới Hạn của truyện Trung, kết quả cái danh bỏ dở giữa chừng không chỉ đọc giả biết, biên tập cũng đã biết, mỗi lần viết sách mới có rất nhiều độc giả cũ đi theo bóc phốt.

Dưới sự bất đắc dĩ, Thôi Cảnh không thiếu tiền quyết định đổi một nền tảng mới bắt đầu tìm kiếm ước mơ lại từ đầu.

Thế là trời xui đất khiến đến với trang web Điểm Kết của truyện Trung khá thân thiện với các tác giả tầm trung.

“Nghe nói ở Kinh Châu có rất nhiều chỗ vui chơi.”

“Vừa hay, lần này có thể mượn cớ tham gia lớp học tập, chơi ở Kinh Châu mấy ngày.”

“Ta xin nghỉ có lý do chính đáng, độc giả không thể nói được gì!”

“Ta đi tìm đề tài, hơn nữa viết sách là một việc lao tâm tổn sức, chơi nhiều một chút, duy trì đầu óc tỉnh táo tâm trạng vui vẻ, trợ giúp việc viết ra nội dung hay hơn.”

“Mọi người chắc chắn sẽ hiểu thôi!”

Đang ngẫm nghĩ thì đã đến Thần Hoa Hào Cảnh.

Thôi Cảnh xuống xe, sau đó vào thang máy đi thẳng lên phòng biên tập của trang web Điểm Kết của truyện Trung.

Có người nhiệt tình tiếp đón hắn, đồng thời dẫn hắn lên phòng khách.

Chốc lát sau, Mã Nhất Quần đến phòng khách, hai người bắt đầu tán gẫu.

Trong lúc tán gẫu Thôi Cảnh mới biết, bản thân lại là tác giả đầu tiên trong lớp học tập đến Kinh Châu, điều này khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.

Suy nghĩ lại, quả thực là hôm qua vừa mới nhận được thư mời, hôm nay đã chạy đến, thật sự rất nhanh.

Chủ yếu vẫn là vì hắn muốn sử dụng lý do nghỉ phép này sớm một chút, cho nên mới tích cực như thế.

Trò chuyện chốc lát, Mã Nhất Quân lấy một bản thỏa thuận ra.

“Đây là thỏa thuận của lớp học văn học mạng lần này, mỗi người đều phải ký.”

“Chi tiết trong này, ngươi cứ xem xét tỉ mỉ lại, xác định không có vấn đề thì ký tên.”

“Trong đây sẽ có một vài yêu cầu với các ngươi, có điều ngươi yên tâm, đều là yêu cầu rất cơ bản, sẽ không quá đáng.”

Thôi Cảnh sửng sốt: “Hửm? còn có thỏa thuận nữa sao?”

Làm cũng quy cách thật.

Thôi Cảnh lướt mắt nhìn thoáng qua, bản thỏa thuận này chủ yếu là quy định một vài quyền lợi và nghĩa vụ của lớp học tập lần này.

Đối với phía trang web, cần phải cung cấp tiền lương, tiền bảo hiểm, môi trường làm việc, nơi ở, đồ ăn... các loại điều kiện cho tác giả, không chỉ quy định rõ ràng mức tiền với lương cơ bản và bảo hiểm, còn thuyết minh chính xác tiêu chuẩn ăn uống ngủ nghỉ.

Ngoài ra, mỗi tuần còn sẽ có tầm 10 tiếng đồng hồ, cũng chính là dùng thời gian hai buổi chiểu tổ chức một vài hoạt động tập thể.

Mà đối với tác giả, điều khoản duy nhất cần tuân thủ chính là phục tùng hoàn toàn sắp xếp lịch trình hằng ngày của trang web, nếu không trang web có thể huỷ bỏ hợp đồng không điều kiện, thu hồi tất cả phúc lợi lúc trước đã hứa hẹn.

Bên dưới còn có sắp xếp lịch trình chi tiết của lớp học tập.

Điều khiến Thôi Cảnh khá để tâm, chính là trên lịch trình quy định tất cả tác giả có thời gian nghỉ ngơi rõ ràng, mỗi ngày làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều ở chỗ làm, buổi trưa có một tiếng thời gian nghỉ ngơi ăn cơm.

Thôi Cảnh rất hài lòng với những phương diện khác, chỉ duy nhất thời gian làm việc là có hơi do dự.

Là một bồ câu tinh với thời gian làm việc có hiệu quả mỗi ngày chỉ có hai ba tiếng như hắn, lại cần mỗi ngày làm việc tám tiếng ở chỗ làm?

Chuyện này e là có chút khó khăn.

Hắn rất lo lắng, lỡ đâu bản thân không hoàn thành mục tiêu công việc, kết quả phía trang web trực tiếp huỷ bỏ hết tất cả phúc lợi, vậy thì chẳng phải rất xấu hổ sao?

Thôi Cảnh đưa ra nghi vấn của bản thân: “Giám đốc Mã, ý của điều khoản này là, mỗi ngày cần làm việc tròn tám tiếng là được đúng không? Còn có yêu cầu gì khác không, ví dụ cần phải viết đủ bốn nghìn chữ?”

Mã Nhất Quần lắc đầu: “Không yêu cầu số chữ.”

“Viết sách là một hoạt động mang tính sáng tạo, mỗi tác giả đều có thể bị bí văn, có lúc viết không ra, cho nên bọn ta sẽ không có quy định cứng nhắc về số chữ.”

Thôi Cảnh thở dài một hơi.

Không có yêu cầu số chữ, vậy thì dễ nói chuyện rồi!

Dù sao đến lúc đó lên mạng, kiếm chút gì giải trí, tuỳ tiện làm chút việc, một ngày tám tiếng cũng sẽ trôi qua rất nhanh.

Ở đây lo ăn lo ở, còn sẽ cho mọi người đi du lịch thư giãn định kì ở Kinh Châu, còn có thể cùng các tác giả khác ăn chơi vui vẻ, tán gẫu khoác lác, mà cái giá chỉ là đổi một chỗ khác lên mạng mà thôi.

Nói không chừng máy tính do bên này cung cấp còn xịn xò hơn máy tình nhà mình lắp ráp.

Tóm lại, vô cùng có lợi.

Thôi Cảnh lật một lúc, không phát hiện bất kỳ bẫy nào trên bản thỏa thuận, yên tâm ký tên của bản thân xuống.

“Được rồi, vậy lát nữa ta sắp xếp người đưa ngươi đến chỗ ở.”

“Vì để mọi người có được một môi trường nhàn nhã, yên tĩnh, bọn ta đã sắp xếp một khách sạn ở ngoại ô thành phố, đi bộ năm phút từ khách sạn là có thể đến nơi làm việc.”

Hết chương 642.
Bình Luận (0)
Comment