Cùng lúc này, người bên ngoài cũng nhìn thấy trên màn hình hiển thị nhỏ kia đã xuất hiện thời gian còn thừa: 15 phút.
Cứ như vậy, người xếp hàng đại khái có thể biết được còn bao nhiêu lâu mới có thể đến lượt mình.
Đương nhiên, công năng này hiện tại vẫn còn thiếu sót, ví dụ, chỉ có thể biết trước mắt người trong bốt điện thoại còn bao lâu mới ra ngoài, nhưng không thể biết chính xác thời gian dự kiến của cả nhóm là bao nhiêu.
Trương Vọng âm thầm ghi nhớ chuyện này, dự định sau này đưa ra tinh năng kiểu như xếp hàng lấy số hoặc là phỏng đoán thời gian xếp hàng.
Trong bốt điện thoại, đôi tình nhân kia bắt đầu tò mò khám phá vùng trời đất nhỏ bé này.
“Ể, tặng hai ly nước uống, có thể chọn nước lạnh, cũng có thể chọn nước ấm?”
“Còn được miễn phí hát?”
“Quao, tính hết những thứ này, 15 phút chỉ cần 10 đồng, siêu rẻ đó!”
“Còn có gashapon... đáng tiếc gashapon không miễn phí.”
“Nghĩ sao vậy, gashapon miễn phí nữa thì ông chủ lỗ chết.”
“Hát một bài không?”
“Được sao, hơi ngại.”
“Không sao, âm thanh bên ngoài khu thương mại không truyền vào đây được chút nào, chứng tỏ cách âm ở đây rất tốt.”
Định giá 15 phút 10 đồng vừa bắt đầu thoạt nhìn có hơi cao, nhưng sau khi có thêm nhiều công năng mới như vậy, ngay lập tức không cao nữa rồi, thậm chí rất kinh tế.
Mà đối với Trương Vọng mà nói, vẫn có thể kiếm được lợi nhuận.
Đồ uống chỉ tặng một lần, khánh hàng ở trong này hát mười lăm phút tặng hai ly, hát một tiếng cũng tặng hai ly, nếu như bọn họ khát, sẽ phải mua thêm đồ uống.
Vả lại giá cả đồ uống trong máy nước uống không cao, lấy thức uống nóng làm ví dụ, 1000 gram cà phê hoà tan hoặc nguyên liệu trà sữa xấp xỉ có thể làm ra được 50 ly thức uống nóng 250ml, giá thành mỗi một lý cũng chỉ 5 hào, hơn nữa mua nguyên liệu càng nhiều càng rẻ, giá thành càng thấp.
Cho dù tính luôn cả tiền nước, tiền điện... một ly thức uống bán hai đồng, cũng có thể kiếm lời.
Đương nhiên, cũng không thể yêu cầu quá cao về hương vị được.
Càng huống hồ, gashapon còn có thể kiếm thêm chút ngoài hạn mức.
Hai người cầm micro trên bàn lên, tìm thấy được một cái hộp nhỏ chứa túi trùm micro miễn phí ở bên cạnh, sau khi vào được tặng miễn phí hai cái, muốn dùng thêm thì phải trả thêm phí.
Giai điệu nhạc đệm vang lên, hai người cùng hát.
……
Bên ngoài bốt điện thoại, mọi người vẫn đang xếp hàng thấp thoáng nghe được bên trong truyền đến tiếng nhạc nho nhỏ.
“Ái chà? Hát thật rồi?”
“Thế này... thế này thì hát được bao lâu chứ?”
“Chết tiệt, bọn họ lại trả thêm rồi, thời gian còn thừa biến thành nửa tiếng đồng hồ rồi!”
“... Đi thôi đi thôi, cmn phải đợi bao lâu chứ!”
Thấy đôi tình nhân này đi vào bắt đầu đánh trường kỳ kháng chiến, thời gian còn dư trên màn hình hiển thị chuyển thành nửa tiếng đồng hồ, rất nhiều người vốn muốn xếp hàng trải nghiệm đều đã bỏ cuộc, tự ai nấy bỏ đi.
Có điều, Trương Vọng ngồi ở quán đồ uống bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức kiên định trở lại.
Nếu người đi vào đều nhanh chóng đi ra, ngược lại không hay rồi, nói rõ bốt điện thoại không đủ sức hút với bọn họ!
Nhưng hiện tại, đôi tình nhân đầu tiên đã muốn ở trong đó hát một mạch nửa tiếng đồng hồ, chuyện này đã nói rõ bản thân mô hình bốt điện thoại công cộng không có vấn đề!
Những bốt điện thoại còn lại rất nhanh có thể sản xuất hoàn tất, đến lúc đó đặt vào trong các khu thương mại lớn của Kinh Châu...
Đây chính là từng cái cây hái ra tiền thu lại lợi ích lâu dài đó!
Đợi đến khi hai mươi bốt điện thoại công cộng đều được dựng lên, tiền kiếm được thu hồi vốn, hắn phải nhanh chóng báo cáo tin tức tốt này với tổng giám đốc Bùi!
……
……
Buổi chiều, trên một chiếc xe taxi lái từ sân bay Kinh Châu về tòa nhà văn phòng Thần Hoa Hào Cảnh.
Một người trẻ tuổi mở app trình quản lý tác giả trên điện thoại ra, tạo một chương mới, sau đó vô cùng thuần thục đánh lên ba chữ “giấy xin nghỉ” ở vị trí tiêu đề.
“Vì phải đi đến Kinh Châu tham dự lớp học tác giả văn học mạng lần thứ nhất do trang web Điểm Kết của truyện Trung chủ trì, xin nghỉ một ngày, hy vọng mọi người hiểu cho.”
“Ngoài ra, cầu phiếu!”
Sau khi đánh chữ lưu loát xong, người trẻ tuổi cất điện thoại đi, thoải mái nhìn ra cửa sổ xe taxi, ngắm nhìn phong cảnh Kinh Châu một lượt.
Sau mấy phút, hắn lại lấy điện thoại ra, mở áp Điểm Kết của truyện Trung lên, xem xét bình luận của độc giả dưới chương này.
“Chậc, còn tưởng cập nhật chứ!”
“Bồ câu tinh lại xin nghỉ sao? Ngươi tự kiểm điểm xem tháng này xin nghỉ mấy lần rồi?”
“Má nó rõ ràng còn chưa đến ba giờ chiều, ban đêm ngươi gõ chữ không được sao?”
“Không tệ đâu, có tiến bộ, mấy lần trước gì mà bạn học kết hôn, cũng không biết tại sao bạn học lại kéo nhau kết hôn một lượt, lý do lần này không tệ, không ngừng cố gắng!”
“Thường xuyên xin nghỉ, báo trước nguyên nhân, nói đi, có phải truyện này lại sắp drop không!”
“Đệt, đừng mà, ta mới đuổi kịp tiến độ, truyện này của ngươi mới viết có sáu trăm ngàn chữ, mới là một đứa nhỏ đó!”
“Xin nghỉ còn cầu phiếu, mặt dày vô sỉ!”
“Nhìn thấy tấm phiếu này không, xí, có xé cũng không cho ngươi!”
Thấy các độc giả bình luận đầy căm phẫn, người trẻ tuổi khẽ cười, đã quá quen thuộc.
Thôi Cảnh, một trong số các học viên lớp học tác giả của trang web Điểm Kết truyện Trung lần này, bút danh “Quái Vật Xúc Tu Bán Mạng Đánh Chữ”, nhưng mà bút danh này lại là sự trào phúng hoàn mỹ.
Ngày thường cập nhập ổn định, ngừng đăng chương xin nghỉ phải xem tâm trạng, mỗi lần xin nghỉ nhất định sẽ mặt dày vô sỉ cầu phiếu.
Hơn nữa viết được hai ba cuốn sách đều bỏ dở giữa chừng, có thể nói là tiếng xấu đồn xa.
Nhưng ý tưởng mỗi lần hắn viết bộ mới đều cực kỳ tốt, tiết tấu ban đầu nắm bắt hoàn mỹ, dẫn dắt người đọc. Các đọc giả tuy mỗi lần đều mắng chửi, nhưng cũng chỉ có thể bất lực xem tiếp.
Thôi Cảnh im lặng thở dài: “Hầy, lần này ta nói là thật mà, thật sự là đi tham dự lớp học tập, sao mọi người cứ không tin chứ?”
Tác giả văn học mạng có người chăm chỉ, có người không có chí tiến thủ, mà Thôi Cảnh lại thuộc về loại, không có chí tiến thủ đặc biệt.