Những tác giả khác trong lớp học tập đang miệt mài đánh chữ, duy chỉ có ta trong ngày đầu tiên đã đào ngũ...
Nghe có vẻ không hay!
Sau khi cân nhắc phần thiệt và phần hơn, Thôi Cảnh bình tĩnh lại một chút, quyết định tốt nhất không nên vội vã trước, cho dù muốn rời đi, cũng phải kiên trì hai ngày làm tượng trưng.
Hơn nữa, hôm qua xin nghỉ phép, hôm nay vẫn chưa cập nhật, quả thực nên cập nhật một hay hai chương lấy lệ cho các độc giả.
Suy nghĩ nhiều lần, Thôi Cảnh nhẹ nhàng thở một hơi, bất đắc dĩ mà bắt đầu chuẩn bị đánh chữ.
……
……
Trong văn phòng, Bùi Khiêm vừa mở quyển sổ ghi chép, vừa suy nghĩ những công việc dạo gần đây.
Về phía bốt điện thoại công cộng, hai ngày nay sản xuất bốt điện thoại được đặt làm chắc cũng có thể giao hàng rồi, sẽ lần lượt được dựng lên ở các trung tâm thương mại lớn ở Kinh Châu.
Đợi đến qua hết tuần này, Bùi Khiêm dự định tới các trung tâm thương mại lớn khảo sát, xem thử tình hình của các bốt điện thoại này.
Tuy rằng xem xét tình hình lần trước, thứ này hoàn toàn không một người hỏi thăm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai biết được tình thế xấu có chuyển thành tốt đẹp hay không?
Tốt nhất không nên buông lỏng cảnh giác.
Còn về học bá công cộng, hắn đã sắp xếp Hạ Đắc Thắng đi xử lý rồi. Hiện tại không ít các công ty chuyên sản xuất loại phần mềm giáo dục, liên hệ bừa một công ty, để bọn họ trợ giúp làm ra một cái app đơn giản, chắc sẽ không gây ra rắc rối.
Nhưng, nếu chỉ tạo ra một app đơn giản thì không tốn nhiều chi phí.
Bùi Khiêm đến lúc đó dự định chi một ít tiền để quảng bá, quảng cáo, phát tờ rơi, trợ cấp thích đáng bằng cách phát lì xì, ung dung đốt một lượng lớn tiền.
Còn nữa chính là… không biết tình hình “quán ăn gia đình Mính Phủ” mà tổng giám đốc Lý mở thế nào rồi.
Hiện giờ Bùi Khiêm hy vọng nhà hàng cao cấp này có thể chóng đạt được thành tựu, chuyển hướng có hiệu quả đối với một số khách hàng của nhà bếp tư nhân Minh Vân, để cho nhà bếp tư nhân Minh Vân không còn kiếm tiền nhiều như vậy nữa.
Giữa tổng giám đốc Bùi và tổng giám đốc Lý có phương thức liên lạc của nhau, nhưng trước kia tổng giám đốc Bùi quá lười liên lạc, cho nên số lần gặp mặt ít ỏi giữa hai người đều là tình cờ bắt gặp tại Quán cà phê Internet Netfish.
Nhưng lần này, Bùi Khiêm không nhịn được mà gọi cho tổng giám đốc Lý.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.
“Alo? Tổng giám đốc Lý, à, không có gì, chỉ là gọi điện thoại vu vơ trò chuyện. À đúng rồi, ta muốn hỏi thăm, tình hình bên quán ăn gia đình Mính Phủ như thế nào rồi? Có phải rất nổi tiếng rồi không, cho nên dạo gần đây mới bận rộn?”
Thái độ của tổng giám đốc Bùi thành thật, đầy sự mong đợi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất đắc dĩ và cũng rất mệt mỏi của Lý Thạch: “Tổng giám đốc Bùi à, ngươi đừng lấy ta ra làm trò đùa nữa.”
“Tin tức của ngươi nhanh như vậy, làm sao không biết vụ này được chứ?”
“Ngày thứ hai khai trương đã liên tục xuất hiện vấn đề, rất nhiều khách hàng đợt đầu không hài lòng. Tuy rằng cũng đã giảm giá và miễn phí, nhưng cuối cùng vẫn sinh ra một vài ảnh hưởng.”
“Những ngày gần đây, ta chỉ có thể nói là cố gắng giảm thiểu đi sự ảnh hưởng này thôi…”
Bùi Khiêm sững sờ.
Liên tục xuất hiện vấn đề?
Không thể nào, chắc hẳn tổng giám đốc Lý cũng mời những người đầu bếp có kinh nghiệm, cho dù không thể đạt được trình độ như bếp tư nhân Minh Vân, cũng nhưng cũng không đến nỗi “đâu đâu cũng có vấn đề” chứ?
Đột nhiên, Bùi Khiêm nghĩ đến một chuyện.
Buổi liên hoan lần trước, tiểu Đường cũng được đưa theo!
Lần đó mọi người vui vẻ dùng bữa cùng nhau, không chú ý có ảnh hưởng kỳ lạ nào hay không, cho nên tổng giám đốc Bùi cũng theo bản năng mà xem nhẹ sự việc này.
Xem ra bây giờ, ảnh hưởng đều xuất phát từ sau bếp!
Chuyện này lớn rồi đây.
Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với tổng giám đốc Lý, muốn chúc mừng hắn, nhưng lại vô tình làm tổn thương hắn!
Tổng giám đốc Bùi lập tức hỏi: “Ảnh hưởng có nghiêm trọng không?”
Đầu dây bên kia điện thoại, tổng giám đốc Lý cười một cách lịch sự: “Không tính là quá nghiêm trọng, đều là vấn đề nhỏ cả.”
“Chất lượng sản phẩm của quán ăn vẫn còn đây, không đến mức thâm hụt vốn, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể lấy lại danh tiếng.”
“Không thể không nói, không mở nhà hàng, thật sự sẽ không biết được bên trong đó hóa ra lại có nhiều cửa ải như vậy.”
“Ban đầu ta cho rằng chỉ cần đủ tiền là có thể mở được nhà hàng cao cấp, giờ này mới nhận ra rằng ta nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Lúc trước tổng giám đốc Bùi ngươi luôn tỏ ra thờ ơ, coi việc mở nhà hàng cao cấp là một việc vô cùng dễ dàng, xem ra đây đều là bom hỏa mù, thuật che mắt.”
Bùi Khiêm: “...?”
Ta đã làm gì mà để bị lời lẽ này đổ tội oan?
Quả thật thời điểm khai trương nhà bếp tư nhân Minh Vân ta không quan tâm cho lắm, dù gì cũng không hiểu sao nổi tiếng, ta cũng không có tội!
Giống như ta đã chỉ dẫn ngươi làm sai cái gì đó vậy!
Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, đáp: “Tổng giám đốc Lý, bình tĩnh. Ta cảm thấy việc mở một nhà hàng cao cấp đòi hỏi kỹ thuật, cần có kinh nghiệm tích lũy nhất định. Mà quán ăn gia đình Mính Phủ lại khá thiếu kinh nghiệm tích lũy, cho nên tất cả chỉ là tạm thời, chắc chắn rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Vậy đi, cuối tuần ta bao một chầu, chiếu cố đến công việc làm ăn của các ngươi!”
Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại, cũng không có cách gì tốt để đền bù, dù gì cũng không thể nói cho Lý Tông biết, quán ăn gia đình Mính Phủ khai trương không thuận lợi đều là do một nhân viên của ta chứ?
Vấn đề huyền học này làm sao có thể được đưa lên trên bàn để thảo luận!
Cũng chỉ có thể dắt đám nhân viên của mình đi ăn thêm vài chầu, bù đắp một chút thôi.
Đương nhiên, lần này chắc chắn không được dắt thêm tiểu Đường đi, lỡ như quán ăn gia đình Mính Phủ phá sản, đối với tổng giám đốc Bùi mà nói cũng không có lợi ích gì.