Cũng không thể dắt những người đã từng liên hoan trong tuần này, cùng một đơn vị mà liên hoan liên tiếp hai lần, bởi vì hệ thống sẽ không cho phép.
Lần này đổi một đơn vị khác, ví dụ như phòng làm việc Phi Hoàng hoặc là Nghịch Phong Logistics.
Đây là lợi thế của việc công ty có số lượng người nhiều, các đơn vị khác nhau có thể luân phiên nhau đi ăn!
Bùi Khiêm không khỏi sinh ra cách nghĩ khác: Nếu như sau này có thể phát triển lên đến hơn ba mươi bộ phận, dựa trên nguyên tắc một công ty liên hoan mỗi tháng một lần, vậy không phải mỗi ngày đều có thể được đi ăn một bữa thịnh soạn hay sao?
Ừm, xem ra có vẻ khá hay...
Tổng giám đốc Lý đầu dây bên kia im lặng một hồi, nói với vẻ hơi xúc động: “Cảm ơn ngươi, tổng giám đốc Bùi.”
“Trước kia ngươi không cùng ta hợp tác mở nhà hàng, ta còn hiểu lầm về ngươi.”
“Bây giờ ta đã hiểu rõ, làm ăn là làm ăn, giao tình cá nhân là giao tình cá nhân, tổng giám đốc Bùi phân biệt rất rõ ràng.”
“Tóm lại, ta nhất định ghi nhớ tình nghĩa này! Sau này có cơ hội, nhất định đền đáp xứng đáng!”
Bùi Khiêm: “?”
Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, ta đơn thuần chỉ là trả một ít tiền ăn một bữa cơm mà thôi!
Cho dù ta không tới quán của ngươi ăn, ta cũng sẽ đến quán Hồ Thiên Nga ăn, nguyên nhân hoàn toàn không phải là giao tình giữa hai chúng ta, chỉ là vì đúng lúc chỗ của ngươi tương đối đắt mà thôi!
Hơn nữa, giữa chúng ta cũng không có bất kỳ giao tình nào, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm!
Trong lòng Bùi Khiêm như có hàng vạn con Thảo Nê Mã đang chạy qua, song hắn lại chẳng thể bộc phát ra ngoài được, chỉ có thể nén lại trong lòng, suýt chút nữa nén không được mà nấc cụt.
“Tổng giám đốc Lý, chỉ là một bữa cơm mà thôi, ngươi thật sự đừng cảm thấy là gánh nặng gì. Người cần phải thật sự cảm ơn ngươi là ta, vì đã khai trương quán ăn gia đình Mính Phủ, làm ăn phát đạt, sớm ngày vượt qua nhà bếp tư nhân Minh Vân!”
Tổng giám đốc Bùi nói với vẻ lời lẽ khẩn thiết.
Lý Thạch: “Ha ha.”
“Tổng giám đốc Bùi, ta làm việc tiếp đây, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh đại giá quang lâm.
Sau khi cúp máy, tổng giám đốc Bùi rất não nề.
Không ngờ rằng, ban đầu là ý tốt, dắt mọi người đi ủng hộ bữa ăn, nhưng lại sơ ý làm tổn thương phe ta, dẫn đến tình hình bên phía quán ăn gia đình Mính Phủ không mấy lạc quan.
Đúng là mọi việc không như ý muốn!
Thật khó chịu, nhưng tính đi tính lại thì hôm nay đã là buổi chiều thứ sáu rồi, cũng không việc gì làm.
“Thứ hai tuần sau nhất định phải làm gì đó, xoay chuyển thế cục này.”
“Còn nữa, vào thứ hai tuần sau, nhất định phải nhớ đi kiểm tra tình hình của bốt điện thoại công cộng.”
Bùi Khiêm đọc lại vài lần để khắc sâu trong trí nhớ, sau đó tiếp tục đọc sách ôn tập.
……
Sáu giờ chiều.
Tiếng chuông du dương vang lên.
Thế nhưng âm thanh bàn phím cơ dồn dập vẫn không có dấu hiệu dừng lại nào, rất nhiều tác giả vẫn hết sức chăm chú mà đang dán mắt vào màn hình, hai tay điên cuồng gõ bàn phím.
Chu Hưng An đứng dậy, vỗ tay: “Được rồi, tan ca thôi, mọi người nhanh chóng kết thúc công việc đi, mười phút sau tự động tắt máy tắt nguồn điện.”
“Ngày mai mong mọi người sắp xếp thời gian ổn thỏa, tốt nhất là khi đến sáu giờ toàn bộ phải ngừng tay.”
Thôi Cảnh ngồi vị trí trong cùng thở dài một tiếng, dựa cả người vào ghế công thái học, duỗi cái lưng dài ra.
Nhìn vào số chữ được hiện lên trên màn hình.
8177 chữ.
Thôi Cảnh ngậm ngùi xúc động, không ngờ con bồ câu tinh anh như mình, cả đời này còn có thể đạt được thành tích trong ngày là hơn tám nghìn chữ!
Tuy rằng có thể kiểm tra số chữ mà mình đã đánh trong thời gian thực, hơn nữa cũng có thể dự đoán được trước số lượng chữ, nhưng lúc này Thôi Cảnh vẫn cảm thấy có chút không tin.
Bởi vì hắn cảm thấy, hôm nay phong độ của mình khá thấp.
Không được lên web, không cho xem video, không được chơi game, khiến cho cả người hắn râm ran khó chịu.
Hơn nữa, tuy bàn ghế rất dễ chịu, màn hình máy tính rất to, bàn phím cũng rất tốt, nhưng suy cho cùng không phải là môi trường mà mình quen thuộc, trạng thái tự nhiên vẫn bị ảnh hưởng nhất định.
Vẫn bị bí văn một khoảng thời gian.
Nếu như ở nhà mà gặp trạng thái này, Thôi Cảnh cảm thấy cùng lắm mình chỉ đánh được bốn nghìn chữ là đã không đến nỗi nào rồi.
Thế nhưng không ngờ lại đánh được tám nghìn chữ ở đây!
Thôi Cảnh cảm thấy rất tự hào, rất muốn kêu to lên: Còn ai nữa?
Chính ngay lúc này, hai người tác giả ngồi đối diện hắn đứng dậy.
“Ta thấy được cùng đánh máy ở nơi này, quả thật hiệu suất làm việc được nâng cao rõ rệt!”
“Ngươi đánh được bao nhiêu chữ?”
“Mới được mười nghìn mà thôi, còn ngươi?”
“Mười ba nghìn.”
“Ghê thật!”
“Hầy không được không được, ta cảm thấy còn có thể tăng thêm được nữa.”
Thôi Cảnh: “...”
Hắn chỉ có thể âm thầm mà chôn vùi những lời muốn khoe khoang vào tận đáy lòng.
Sau khi chấp nhận sự thật bản thân gõ tám nghìn chữ cũng không phải quá nhiều, Thôi Cảnh chia 8439 chữ đã sửa xong thành bốn chương, mở trình quản lý tác giả ra, đồng thời đăng tải lên.
Đừng hỏi tại sao lại có thêm hơn hai trăm chữ, đáp án chính là tiện tay thêm vào mấy câu, gia tăng độ mượt mà cho văn chương mà thôi.
Lúc tải chương cuối cùng, Thôi Cảnh có chút cảm khái.
Lúc trước hắn thường viết tùy ý đăng tùy ý, khoảng cách giữa hai chương ít nhất phải cách hai tiếng đồng hồ.
Nhưng hiện tại, bốn chương cập nhập một lượt, gấp bốn niềm vui, có một loại khoái cảm như nước lũ dâng trào.
Thôi Cảnh cảm thấy tâm trạng hưng phấn của bản thân khó thể áp chế, nhưng mà lại rất khó để biểu đạt, cho nên ngẫm nghĩ nửa ngày, chỉ là thêm một từ ngữ khí vào chương cuối cùng.
“Má ơi!!!”
Sau khi nhìn thấy bốn chữ “đăng tải hoàn tất”, Thôi Cảnh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Thích thú!
Thoả mãn!
Thoải mái!
Tuy rằng bình thường hắn vẫn luôn làm bồ câu đến mức vàng thật không sợ lửa, bồ câu đến mức tuỳ hứng, nhưng mỗi lần đến thời gian chạng vạng thế này, ít nhiều vẫn có đôi chút mất mát.