Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 647 - Chương 647. Không Ai Được Phép Rời Đi, Ta Mời Khách!

Chương 647. Không ai được phép rời đi, ta mời khách!
Chương 647. Không ai được phép rời đi, ta mời khách!

Chính là kiểu cảm giác “hầy ta rõ ràng chưa kịp làm gì cả đã qua một ngày mất rồi”, ít nhiều đều có chút trống rỗng sầu muộn.

Nhưng hôm nay lại không có cảm giác này, hắn không còn cảm thấy “không kịp làm gì cả”, bởi vì hôm nay đã gõ được tám nghìn chứ cơ!

“Ăn cơm!”

“Tối nay mọi người tự do hoạt động, muốn về khách sạn thì về khách sạn, muốn đi ra ngoài chơi thì đi ra ngoài chơi.”

Chu Hưng An cũng đã kết thúc công việc của một ngày, gọi mọi người lấy thức ăn của Takeaway Netfish bày biện ra trên bàn hội nghị.

Từng chiếc bát sứ cánh được mở ra, thức ăn bốc lên hơi nóng toả ra mùi thơm.

Các tác giả đồng loạt ngồi xuống bên cạnh bàn hội nghị, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Cơm trưa cũng là Takeaway Netfish, cho nên Thôi Cảnh đã từng biểu đạt sự cảm khái của bản thân đối với cơm hộp vừa tinh tế và tốt cho sức khoẻ này trong buổi trưa rồi.

Trên bàn họp, Chu Hưng An chia phần mà mọi người đã đặt đến tay từng người, không biết tại sao, cảnh này khiến Thôi Cảnh bất giác liên tưởng đến bức tranh sơn dầu bữa “Bữa tiệc cuối cùng”.

Các tác giả bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện, toàn là mấy vấn đề linh tinh như “hôm nay gõ được bao nhiêu chữ”, “hình như gõ chữ ở đây có hiệu suất rất cao”, “ghế ngồi không tệ, hôm nay cổ vai gáy không đau nữa”.

Thôi Cảnh không có chủ đề chung, hắn rất muốn khoác lác hôm nay bản thân đã đánh được tám nghìn chữ, nhưng ở chỗ này, hình như chuyện này chẳng phải việc gì đáng để huênh hoang, ngược lại còn có chút mất mặt.

Trong lúc chán chường, Thôi Cảnh lấy điện thoại ra, muốn xem thử bình luận của chương mới.

Ở đây không chặn tín hiệu điện thoại, chỉ là không có wifi, các tác giả vẫn có thể dùng dung lượng để lên mạng.

Đương nhiên, dù là như vậy, cũng không có ai ở đây chơi game cả ngày.

Mọi người đều đang đánh chữ, mà nếu ngươi cứ chơi điện thoại, sẽ có một loại cảm giác tội lỗi.

Hơn nữa, lớp học tập này cũng không phải ép buộc, nếu thật sự không có chút hứng thú nào với việc đánh chữ, bắt buộc ở lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng rời đi sớm một chút, về nhà muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.

Giống như một người không thích học tập đến phòng tự học, cho dù hắn không muốn học thế nào, ở trong bầu không khí như vậy ít nhiều cũng có thể học vào được đôi chút, tóm lại là dễ dàng chìm vào trong học tập hơn ở ký túc xá.

Không thể không nói, tuy rằng Thôi Cảnh làm biếng rất giỏi, nhưng viết sách vẫn rất tuyệt, có không ít người tìm đọc.

Chương mới vừa mới tải lên được mấy phút, đã có đọc giả vào bình luận.

“???”

“Ta nhìn thấy gì vậy chứ, cập nhật một lượt bốn chương?”

“Hả, hôm nay nhất định là ăn no quá, nảy sinh ảo giác rồi!”

“Bồ câu tinh anh hôm nay uống lộn thuốc rồi đúng không, không chỉ cập nhật liên tục bốn chương, vả lại còn không cầu phiếu!”

“Chắc chắn là đã tìm người viết hộ!”

Xem đến đây, trong lòng Thôi Cảnh “lộp bộp” một tiếng.

Hỏng rồi, lúc đăng tải gấp quá, quên cầu phiếu rồi!

Cập nhật liên tục lại quên cầu phiếu, cảm giác đúng là giống như lỗ mất một tỉ.

Liên tục nhìn xuống dưới.

“Má ơi” là sao? Hình như lúc trước chưa từng nhìn thấy cuối chương có từ ngữ khí như vậy.”

“Ta đoán, con bồ câu tinh anh này nhất định là bị bắt cóc, mấy anh trai bắt cóc cầm thương chỉ vào hắn bắt hắn gõ ra tám nghìn chữ, sau đó để lại cuối chương một ám hiệu!”

“Anh trai bắt cóc, hai tấm phiếu này cho ngươi, nếu ngươi nhìn thấy thì bắt thêm mấy ngày đi, cảm ơn nhiều!”

“Ta cũng thêm một phiếu, bắt thêm hai ngày nữa đi!”

“Cmn nếu trong cuộc sống ngươi gặp phải khó khăn gì thì cứ nói một tiếng, bọn ta mới có thể nghĩ cách trước, nếu không đợi ngươi giải quyết xong vấn đề rồi thì bọn ta phải làm sao?”

“Thật sao? Bồ câu tinh anh ngươi bị bắt cóc thì mau chớp mắt đi, ta thiệt là cảm ơn anh trai bắt cóc!”

Thôi Cảnh xem đến mức cạn lời.

Cái gì mà thiệt là cảm ơn anh trai bắt cóc!

Hình tượng của ta trong lòng các ngươi là như vậy sao? Chỉ khi bị bắt cóc mới có thể nỗ lực cập nhật à?

Ta là người như vậy sao?

Ờm? Hình như ta là vậy thật.

Vậy không sao rồi.

Thôi Cảnh suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu như không phải lớp học tập nhốt mình vào trong trạng thái phòng tối để mình chuyên tâm đánh chữ, mình thật sự không thể gõ ra được tám nghìn chữ.

Bỏ đi, không xoắn xuýt mấy việc này nữa.

Dù sao hôm nay lão tử đã gõ được tám nghìn chữ, tuyệt vời!

Tối nay phải happy một chút!

Thôi Cảnh hung hăng nuốt xuống một miếng thịt kho tàu, nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng bên cạnh: “Ngươi anh em, tối nay chúng ta đi chơi chung không? nghe nói Kinh Châu có một chuỗi cà phê Internet tên là cà phê Internet Netfish, cấu hình máy vừa cao môi trường lại tốt, chơi vào là ghiền!

Bạn cùng phòng lắc đầu: “Không được rồi anh Thôi, tối nay ta định về khách sạn dùng laptop của mình viết thêm một chương, sau đó chau chuốt lại đề cương chuẩn bị tốt cho ngày mai.”

Thôi Cảnh: “...”

Hắn mơ hồ nhớ đến cảm giác lúc lên đại học ở cùng một phòng với học sinh giỏi.

……

……

Thứ hai, ngày 17 tháng 1.

Bùi Khiêm ngủ đến lúc tự nhiên thức dậy, lật người ngồi dậy trên giường, dụi dụi mắt.

“Phiền quá đi, lại là thứ hai rồi.”

“Lại phải đi làm việc.”

“Hửm... cứ có cảm giác thứ hai hình như có chuyện gì đó đến, mà nghĩ không ra.”


“Bỏ đi, đặt chút đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa nghĩ.”

Bùi Khiêm lấy điện thoại ra, chọn Takeaway Netfish, sau đó nhìn thoáng qua tin nhắn chưa đọc.

Mã Dương: “Anh Bùi, IOI đã chính thức bắt đầu thử nghiệm ở khu vực Âu Mỹ rồi! nghe nói số liệu rất tốt, ngươi mau xem thử đi!”

Ồ?

Bùi Khiêm lập tức tỉnh táo.

Hắn vội vàng mở trình duyệt ra, tìm kiếm tin tức có liên quan đến “công ty Finger” và “thử nghiệm IOI”.

Trên website chính thức của công ty Finger đã giới thiệu tường tận về ưu điểm của tựa game IOI, ví dụ như có đấu mạng chuyên nghiệp tự động kết hợp, dựa theo giá trị thực lực “tích luỹ elo” người chơi ẩn giấu để xác nhận trình độ của người chơi bắt đầu tốc chiến, mở ô trò chuyện trực tuyến tự động tổ đội, mở trò chuyện trực tuyến cho người chơi, sau đó sẽ mở ra hệ thống ladder...

Hết chương 647.
Bình Luận (0)
Comment