Theo như lời của Hạ Đắc Thắng, công ty này đã từng làm hạng mục như vậy, cho nên chỉ cần tăng ca sửa lại chút số liệu của hạng mục đã thất bại trước đây, đổi một bộ UI, cộng thêm hai chức năng mới, tạo ra được bản đầu tiên của “Học Bá Đến Mau”.
Dường như sợ Bùi Khiêm không vui, Hạ Đắc Thắng bổ sung: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm đi, chất lượng không thành vấn đề, tuy rằng là gia công bên ngoài, nhưng công ty này làm rất tròn bổn phận...”
Bùi Khiêm vốn không để ý những việc này, chất lượng có vấn đề mới tốt, như vậy lỗ càng nhanh.
Vốn dĩ chỉ muốn tiêu chút tiền mà thôi.
Bùi Khiêm lướt sơ qua một lát, phát hiện trước mắt chỉ có chức năng cơ bản nhất.
Có hai chỗ đăng nhập, lần lượt là “học bá đăng nhập” và “người học kém đăng nhập”.
Vào từ chỗ đăng nhập học bá, có thể điền tư liệu của bản thân, bao gồm học lực trường học, môn học sở trường, trình độ học thức... còn phải nộp một vài tư liệu cần thiết, tiến hành xác định danh tính.
Vào từ chỗ đăng nhập người học kém thì đơn giản hơn nhiều, đăng thông báo nhu cầu, học bá nhận đơn, sau đó hai bên đạt thành nhận thức chung, gặp mặt phụ đạo, chi trả khoản phí còn lại.
Trong cảm nhận của Bùi Khiêm, phần mềm này rất giống với phần mềm gọi xe.
Trên thực tế, Hạ Đắc Thắng còn quy hoạch nhiều chức năng cho phần mềm này hơn, ví dụ giải đáp bằng video trực tuyến, tra cứu đề… chỉ có điều thời gian không đủ, chưa kịp làm.
Hơn nữa chức năng cơ bản trước mắt, trên bản chất chỉ là “giật dây bắc cầu”, nhưng còn lâu nữa mới hoàn thành.
Người dùng ban đầu rất ít, đây không phải là vấn đề, sau này người dùng sẽ ngày càng nhiều, không chỉ băng thông máy chủ cần mở rộng, cấu tạo của bản thân phần mềm và tính ổn định cũng cần không ngừng cải tiến.
Đương nhiên, những thứ này tạm thời không cần lo lắng, bởi vì trước mắt vẫn chưa có người dùng.
Vì hạng mục Học Bá Đến Mau này mà Hạ Đắc Thắng đã thành lập một công ty, phân chia cổ phần dựa theo tỉ lệ 60% đội ngũ lập nghiệp, 30% đầu tư Viên Mộng và 10% tư bản Phú Huy.
Đầu tư Viên Mộng đã đầu tư hai triệu, tư bản Phú Huy đã đầu tư một triệu.
Tổng giám đốc Lý muốn đầu tư thêm một chút, nhưng đã bị Bùi Khiêm từ chối.
Tổng giám đốc Lý não tàn kiếm được không ít tiền từ đầu tư, hiện tại tổng giám đốc Bùi tiếp nhận tiền đầu tư của tổng giám đốc Lý, khiến tổng giám đốc Lý lỗ một triệu, một mặt có thể dội một gáo nước lạnh cho tổng giám đốc Lý, như vậy sau này hắn sẽ không dán chặt mình giống như thuốc cao bôi lên da chó vậy, có thể yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mặt khác, Bùi Khiêm vẫn có lòng từ bi, không muốn cho tổng giám đốc Lý bỏ tiền quá nhiều, tổn thất quá lớn.
Đương nhiên, cũng có một vài nguyên nhân vì để kiểm soát rủi ro, dồn quá nhiều tiền vào một dự án thì rất dễ xảy ra chuyện.
Vì thế, hắn tạm thời nói với tổng giám đốc Lý, đầu tư trước một triệu có lòng thôi, thời kỳ đầu vẫn chưa cần dùng đến nhiều tiền như vậy, nếu như sau này tình hình tốt lên, đầu tư thêm cũng không muộn.
Đương nhiên, đội ngũ lập nghiệp đều là người của mình, cho nên trên thực tế Bùi Khiêm và đầu tư Viên Mộng khống chế 90% cổ phần, mà tổng giám đốc Lý lại không có bất kỳ hứng thú gì với hoạt động của hạng mục này, ngoài mặt nói là báo đáp tổng giám đốc Bùi, trên thực tế chính là vì kiếm chút cơm cháo.
Cho nên vấn đề phát triển cụ thể của hạng mục này, vẫn hoàn toàn quyết định bởi bản thân Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm xem kỹ, trả điện thoại lại cho Hạ Đắc Thắng: “Được rồi, bắt đầu tung quảng cáo đi.”
Hạ Đắc Thắng sững sờ: “Ờ, tổng giám đốc Bùi, có phải có hơi gấp rồi không vậy?”
Hắn rất muốn nói, cho dù là lừa dối người ta, làm sao cũng phải chuẩn bị thật tốt đúng không?
Mức độ hoàn thành thấp như vậy đã cho ra mắt, cho dù là để lừa người, phải chăng thái độ cũng quá hời hợt?
Bùi Khiêm phất tay: “Không sao, tung quảng cáo ra trước rồi nói.”
Độ hoàn thành thấp? Vậy mới tốt chứ.
Bùi Khiêm chỉ sợ độ hoàn thành cao còn quảng bá, tổng giám đốc Lý dẫn đến một đám người lũ lượt đầu tư, thật sự khiến hạng mục này hot lên, vậy thì phiền phức to rồi.
Tranh thủ hiện tại độ hoàn thành thấp, mới nên dốc sức quảng bá, tiêu tiền còn bị ăn chửi, đến lúc đó mọi người đều coi thường hạng mục này, lập tức say goodbye, tổng giám đốc Bùi cũng đã đạt được mục đích.
Thứ 5, ngày 20 tháng 1.
Thôi Cảnh vừa ăn đồ ăn của Takeaway Netfish vừa lắng nghe mọi người bàn tán.
“Hầy, hôm qua lại bị độc giả mắng là cắt chương đúng lúc cao trào rồi.”
“Có gì đâu, bị độc giả mắng chửi không phải là một chuyện rất bình thường sao?”
“Thì đó, cắt chương chuyện nhỏ.”
“A? Mọi người đã quen như cơm bữa rồi sao?
“Nói thừa, ngươi xem phim bộ hay manga anime đến mấy phút cuối, không phải đều thường cắt ngay đoạn gay cấn nhất hay sao? Độc giả miệng gì mắng chửi là cắt thương, nhưng thân thể trên thực tế là rất thành thật, chương sau mà cập nhật là chạy qua xem ngay, đó là một cách tốt để tăng thêm sự gắn bó với độc giả.”
“Ngươi không cắt chương, đọc giả đọc xong chương này sẽ bỏ luôn, lượt theo dõi chương tiếp theo chắc chắn sẽ giảm!”
“Vì nên, tác giả không biết cắt chương không phải là tác giả ưu tú!”
Nghe mọi người thảo luận, không ít người gật đầu lia lịa, cũng có một số tác giả khẽ cười, chẳng có ý kiến gì.
Thôi Cảnh nhìn đi nhìn lại cuốn lịch, hắn đến Kinh Châu vào hôm thứ năm, đến hôm nay là vừa tròn một tuần.
Lúc mới đầu, mọi người thân thiết với nhau lắm, cho nên mấy vấn đề như giao lưu tương đối hời hợt.
Bây giờ, phần lớn đôi bên đã quen biết nhau, một số tác giả rất thân thiết bây giờ còn tán gẫu không hề kiêng dè gì.
Tất nhiên, một số giao lưu về kỹ năng đánh máy cũng không ít.
Thôi Cạnh lấy điện thoại ra, nhìn đi nhìn lại khu bình luận của mình.
“Đáng sợ quá, bồ câu tinh anh ngày ngày chăm chỉ quá, lúc mới đầu ta còn nghi ngờ rằng có phải hắn bị bắt cóc rồi hay không, bây giờ không cần đặt ra nghi vấn nữa, tuyệt đối là bị bắt cóc rồi!”