Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653. Nguy!

Chương 653. Nguy!
Chương 653. Nguy!

“Tuy rằng tay nghề hơi đi xuống một chút, thế nhưng ta vẫn thích lắm.”

“Bồ câu tinh anh, ngươi cố gắng kiên trì, thêm một tuần nữa, tấm phiếu trên tay ta sẽ là của ngươi!”

Thôi Cảnh đọc những dòng bình luận này, cảm xúc trong lòng rối bời.

Không thể không nói, bạo chương thật sự rất hữu dụng...

Ngay khi tần suất đăng chương tăng lên, lượt theo dõi, đăng ký, các loại phiếu… đều tăng lên không ít so với trước đây.

Từ tuần trước đến nay, bình quân Thôi Cảnh đều có thể cập nhật tám nghìn đến mười nghìn chữ mỗi ngày, điều này đối với hắn mà nói, quả thực khó mà tưởng tưởng nổi.

Hơn nữa, lượng chữ được tăng lên chủ yếu là nhờ vào lượng thời gian làm việc, không phải là cố ý vắt ra chữ, vì thế chất lượng cập nhật vẫn được bảo đảm.

Tất nhiên, một số người không bình thường không chỉ đánh máy vào ban ngày, buổi tối về đến còn sử dụng laptop đánh thêm một chương, hơn nữa còn tiện thể chỉnh sửa lại đề cương, đúng là trâu bò.

Tất nhiên Thôi Cảnh sẽ không làm như vậy, hắn thành thật mà viết full trong tám tiếng đồng hồ mỗi ngày, tổng bình quân một tiếng hơn một nghìn chữ, với tốc độ này thì không thể tính là nhanh, nhưng mà đối với hắn mà nói thì đã tương đối tốt rồi.

Một khi đã thành thói quen, Thôi Cảnh lại cực kỳ thích kiểu trạng thái này.

Không thể không nói đến, trong một số điều kiện nhất định, được đánh chữ cũng có thể bị nghiện.

Nhưng mà bây giờ Thôi Cảnh gặp phải một vài vấn đề trục trặc.

Hắn vừa thưởng thức món ăn của Takeaway Netfish, vừa bày tỏ phiền não của mình trên bàn: “Mọi người, dạo gần đây ta cảm thấy mình thúc đẩy tiến độ hơi nhanh, không viết tiếp được nữa, phải làm sao bây giờ?”

Mọi người cùng nhau nhìn hắn, sau đó trăm miệng một lời mà đáp lại: “Ngừng viết đi.”

Thôi Cảnh: “...”

Hễ cứ gặp vấn đề là đám tác giả vô lương tâm này lại lập tức trở nên không nghiêm túc.

Khuyên người có thành tích tốt hơn mình ngừng viết sách quả thực là chuyện thường ngày của đám tác giả.

Tất nhiên, điều này cũng không trách được người ta, chủ yếu là có quá nhiều tác giả lấy “bí văn” làm cái cớ để che giấu thực lực.

Cho nên khi gặp phải trường hợp bị nghi ngờ là giả vờ, phần lớn mọi người lựa chọn đánh đòn phủ đầu, sử dụng ba chữ “ngừng viết đi” để kết thúc chủ đề.

Thôi Cảnh không biết nói gì, quả thực là hắn đang gặp phải vấn đề này, chính là bởi vì hiện tại cuốn sách này đang được viết, phần dàn ý còn chưa được làm xong kể từ khi bắt đầu.

Thành tích cũng ổn, cốt truyện cũng được tính là chặt chẽ, nhưng khung truyện khi bắt đầu thì đã không được chắc chắn. 

Vốn dĩ Thôi Cảnh dự định chỉ viết từ hai đến ba nghìn chữ mỗi ngày, từ tốn như này chắc viết rất lâu, nhưng mà gần đây đột nhiên bùng nổ tám nghìn đến mười nghìn chữ, sau đó hắn đột nhiên phát hiện mình không nắm vững cốt truyện và tình tiết của câu chuyện.

Hắn dự tính viết đến khoảng một trăm nghìn chữ thì hoàn thành cuốn sách này.

Phải làm sao đây!

Tất nhiên, là một tác giả có thói quen viết kiểu đầu voi đuôi chuột, kết nhạt không đáng sợ, đang sợ là sau khi làm nhiều thành quen, lúc hạ bút đao căn bản không cần phải cúi đầu xem.

Chẳng qua sau khi kết xong thì sách mới nên viết như thế nào?

Thôi Cảnh hoàn toàn không có dàn ý nào trong đầu.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Chu Hưng An nói: “Cho mọi người thời gian một tiếng, nộp lên trên những gì đã viết được trong buổi sáng, nghỉ ngơi một xíu.”

“Chiều nay dựa theo lịch trình đã được sắp xếp, chúng ta sẽ du lịch ở Kinh Châu, tiến hành các hoạt động, đổi mới tư duy, nhân tiện tích lũy một số tài liệu thực tế.”

“Mọi người nắm bắt thời gian, một tiếng sau sẽ tập hợp tại dưới khách sạn!

……

……

Trên xe, Bùi Khiêm rất mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật.

Bộ môn thi không được sử dụng tài liệu kia nói chung là đã hoàn thành rồi.

Những ngày nay hắn luôn âm thầm ôn tập, không quá để ý đến công việc trên công ty.

Nhưng may mà việc đọc thuộc lòng dồn dập thật sự có hiệu quả, Bùi Khiêm tính toán, dù gì cũng phải thi được trên bảy mươi điểm chứ?

Nếu như đi cửa sau, vậy thì chắc hẳn sẽ qua 60 điểm, nhưng mà dựa vào khả năng của mình mà thi được 70 điểm, vậy thật đáng tự hào rồi đấy!

Bùi Khiêm cảm thấy khoảng thời gian ôn tập của mình cũng không uổng công, đến lúc đó phấn đấu cao hơn lão Mã một chút là được.

“Tiếp theo còn có ba bài thi mở, chắc không cần phải phí thêm công sức như vậy nữa.”

“Đến lúc để mắt tới việc của công ty rồi.”

“Quái lạ, sao ta luôn có cảm giác dường như ta đã quên mất việc gì đó.”

Bùi Khiêm cố gắng muốn thử nhớ lại trong vòng hai phút, nhưng rất nhanh đã từ bỏ.

Vừa thi xong, thả lỏng đầu óc, thật sự không phải lúc thích hợp để lục lại trí nhớ.

Huống chi hiện tại số lượng sản nghiệp quá nhiều, Bùi Khiêm chỉ đành lực bất tòng tâm, không nhớ thêm được nữa rồi.

Hắn ngáp một cái, quyết định chợp mắt một lúc rồi tính tiếp.

Tiểu Tôn lái xe rất êm, nhưng mà Bùi Khiêm không thể ngủ thoải mái trong khi đang thắt dây an toàn, hắn chỉ đành móc điện thoại ra, mở app Điểm Kết, bắt đầu lướt.

Bùi Khiêm có rất nhiều sở thích, ví như đọc manga, xem anime, cày phim, chơi game… chẳng qua không nghiên cứu sâu về bất cứ thứ gì trong số đó.

Suy cho cùng cũng là giải trí đơn thuần, nghiên cứu sâu vào cũng không ý nghĩa gì, chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.

Trước kia Bùi Khiêm thường đọc trên Không Giới Hạn, bởi vì trên Không Giới Hạn có đầy đủ các thể loại, chủ đề mới lạ.

Còn về Điểm Kết...

Một mặt là vì Điểm Kết của trước kia quá hỗn tạp, căn bản Bùi Khiêm không đọc nổi; mặt khác thì là hắn không muốn giúp đỡ sản nghiệp của mình theo bản năng.

Nhưng mà dạo gần đây, hắn đã bắt đầu dần dần theo dõi Điểm Kết rồi.

Từ đầu đến cuối vẫn là vì công việc.

Bùi Khiêm cảm thấy bản thân mình ít nhiều gì cũng phải quan tâm đến trạng thái của Điểm Kết, bởi vì Điểm Kết đã có lợi nhuận rồi.

Hết chương 653.
Bình Luận (0)
Comment