Tiếp nhận cách đối xử khác biệt, Thôi Cảnh thở dài.
Hầy, cùng là người nhưng không cùng số mệnh! Đối xử khác biệt!
Người ta nghỉ một ngày, thong dong sung sướng, các đọc giả reo hò bảo tốt;
Còn ta thì sao? Chạy đến trụ sở chính tiếp nhận giáo dục tư tưởng, còn bị đọc giả chê cười.
Nản quá đi!
Thôi Cảnh đang suy nghĩ thì nghe thấy “ting” một tiếng, đã đến tầng 17.
Thôi Cảnh bước ra khỏi thang máy đi đến quầy lễ tân, giải thích rõ mục đích của mình với một cặp sinh đôi trai gái xinh đẹp ở quầy lễ tân, rất nhanh đã có người đến đón và dẫn hắn vào.
“Xin chào, ta tên là Ngô Tân, đến từ bộ phận nhân sự.”
Trên mặt Ngô Tân mang theo nụ cười, nhưng trong lòng Thôi Cảnh vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Bộ phận nhân sự!
Theo như hiểu biết của Thôi Cảnh, nhiều doanh nghiệp lớn hiện nay đều sử dụng bộ phận nhân sự như xưởng Đông Tây, Cẩm Y Vệ.
E rằng nhiệm vụ học tập hôm nay sẽ không dễ dàng gì...
Là một bồ câu tinh anh, Thôi Cảnh cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy nhiên, Ngô Tân chỉ mở cửa phòng giải trí: “Mời.”
Thôi Cảnh: “?”
Hắn thò đầu vào bên trong, nhìn thấy bên trong có TV lớn, máy tính game, đĩa game chất chồng như núi, máy tính cấu hình cao, thậm chí còn có một số máy chơi game lớn.
Truyện tranh, tạp chí ... thì chất đầy cả bức tường.
Thật khó để diễn tả cảm giác đầu tiên của mình, nhưng nếu tóm gọn lại trong một từ, có lẽ là... thiên đường?
Thôi Cảnh nhìn nhìn Ngô Tân, có hơi không hiểu gì hết trơn, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Ý gì đây?
Ăn bữa ăn ngon rồi lên đường?
Hắn vừa định hỏi, Ngô Tân đã cười nói: “Mời vào, đây là sắp xếp của tổng giám đốc Bùi.”
Vừa nghe là do tổng giám đốc Bùi sắp xếp, Thôi Cảnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Là một tác giả mạng, năng lực ảo tưởng của Thôi Cảnh rất mạnh.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, cảnh “Báo Tử Đầu vào nhầm Bạch Hổ đường” hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì suy nghĩ này rất là vô lý, xác suất tổng giám đốc Bùi dùng cách này để chơi mình và xác suất người anh em trước mặt này “giả truyền thánh chỉ” gần như bằng không.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng không một con người không muốn động tay động chân nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của phòng giải trí này hết.
Thế là, Thôi Cảnh không chút do dự bước vào, ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy tay cầm.
Ngô Tân rất thân thiết giúp hắn đóng cửa phòng lại.
Thôi Cảnh: “...”
“Mặc dù không biết âm mưu gì đang xảy ra, nhưng nếu đã tới thì cứ an tâm ở lại thôi...”
Thôi Cảnh lười nghĩ nhiều, chọn một game mà hắn thích rồi mở lên chơi.
Sau khi đóng cửa, Ngô Tân quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Nhiệm vụ hôm nay, là do tổng giám đốc Bùi cố ý căn dặn.
Còn về mục đích trong đó, Ngô Tân cũng hơi không hiểu cho lắm.
Tổng giám đốc Bùi chỉ nói hắn đưa Thôi Cảnh đến phòng giải trí, đưa cơm trưa, còn mọi việc khác thì tùy ý, thậm chí là Thôi Cảnh muốn đi hay ở, cũng không cần quan tâm.
Chỉ nhắc một câu: “Nếu Thôi Cảnh hỏi về tinh thần của Đằng Đạt, thì gợi ý cho hắn một chút.”
......
10 giờ sáng, Bùi Khiêm ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, lật người ngồi dậy, ngáp một cái.
Nhìn đồng hồ, Thôi Cảnh chắc là đã đến công ty, đang tiếp nhận sự cảm hóa từ tinh thần của Đằng Đạt nhỉ?
Hôm qua Bùi Khiêm đã sắp xếp xong hết rồi, để Ngô Tân phụ trách tiếp đãi.
Theo Bùi Khiêm thấy thì, Ngô Tân đã vượt qua bài kiểm tra tinh thần Đằng Đạt lần thứ hai, hẳn là phải có nhiều tâm đắc đối với việc làm sao để lười biếng.
Để Ngô Tân dẫn Thôi Cảnh đến phòng game chơi game nguyên một ngày, gợi ý này chắc đã đủ rõ ràng rồi ha?
Nếu Thôi Cảnh vẫn không hiểu, thì để Ngô Tân gợi ý cho hắn từng chút một, truyền thụ phương pháp lười biếng cho hắn.
Đảm bảo hiệu quả, chắc chắn không có sơ hở.
Nói tóm lại, đợi khi Thôi Cảnh quay trở lại lớp học, sẽ mang theo một hạt giống “lười biếng”, sẽ bén rễ nảy mầm trên người tất cả các tác giả.
Hạt giống này sẽ khiến bọn họ so đo với nhau, dũng cảm tạo ra những đổi mới, tan rã toàn bộ lớp học từ bên trong ...
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm đứng dậy đi đánh răng, tâm trạng rất là vui vẻ.
Ba giờ chiều.
Thôi Cảnh trong phòng game đặt tay cầm máy chơi game xuống, nhìn thời gian trên điện thoại.
“Đúng là không có ai quan tâm đến mình thật?”
“Nếu còn không có ai tới nữa, ta phải rời đi đây?”
Thôi Cảnh cảm thấy nghi hoặc và khó tin.
Buổi sáng khi hắn vừa được dẫn vào phòng game, mặc dù hắn chơi game với thái độ “chuyện gì đến cũng sẽ đến”, nhưng hắn cũng cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đẩy cửa vào, nói với hắn “phải bắt đầu học tập tinh thần Đằng Đạt rồi.”
Chớp mắt một cái đã chơi đến trưa, Ngô Tân đã đẩy cửa vào, nhưng cũng chỉ bảo hắn gọi Takeaway Netfish mà thôi.
Ăn xong buổi trưa, Thôi Cảnh nằm một lúc trên sô pha trong phòng giải trí, buổi chiều cũng không có ai tới quan tâm hắn như cũ.
Thế là, hắn lại tiếp tục chơi game, chơi một mạch đến gần ba giờ chiều.
Nếu mà chơi thêm hai ba giờ nữa, thì mặt trời muốn xuống núi luôn rồi.
Thôi Cảnh cảm thấy khó hiểu, buổi huấn luyện tinh thần Đằng Đạt đã nói đâu?
Cũng không có ai ở cùng với ta?
Lẽ nào là do bên bộ phận nhân sự có việc quan trọng hơn, nên đã gác lại việc huấn luyện của ta?
Không thể nào, nhìn Ngô Tân không giống như có công việc đặc biệt quan trọng gì mà nhỉ?
Với lại, nếu là công việc do tổng giám đốc Bùi sắp xếp, mức độ ưu tiên chắc hẳn là rất cao? Chắc là không quan tâm chuyện của mình trước đâu nhỉ?
Thôi Cảnh rơi vào trạng thái hoang mang sâu sắc.
Sau khi chơi game hết cả ngày, cho dù có là người yêu thích chơi game cũng sẽ ít nhiều cảm thấy mệt mỏi, nhàm chán.
Thôi Cảnh cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mặt, lướt điện thoại.
Theo thói quen đọc phê bình sách của mình trước.
“Hôm nay không có cập nhật mới?”
“Hết rồi?”
“Ơ, hôm nay bồ câu tinh anh bị bắt đi tiếp nhận đào tạo, một ngày gian nan.”
Trên giá sách, sách của các tác giả khác ở lớp học đều chưa có cập nhật mới, vì vẫn chưa đến 6 giờ tối.