Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657. Cùng Là Người Nhưng Số Mệnh Lại Khác Nhau

Chương 657. Cùng là người nhưng số mệnh lại khác nhau
Chương 657. Cùng là người nhưng số mệnh lại khác nhau

Hành động sửa đổi lần này của Bùi Khiêm hiển nhiên có ý nghĩa sâu xa.

Lớp học được tổ chức trong một tuần, trong khoảng thời gian này, tất cả tác giả đều ăn ở cùng nhau, vốn là ai cũng có xu hướng đấu tranh, mà nay đã có sự thống nhất cao độ về tư tưởng.

Bùi Khiêm muốn giảm bớt gánh nặng cho bọn họ nhưng lại bị những người này thẳng thừng từ chối, có thể thấy vấn đề này không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.

Vì vậy, Bùi Khiêm đã nghĩ ra một cách, đào một cái hố trước!

Cho người nhiều chữ nhất, siêng năng chăm chỉ nhất một ngày nghỉ, để hắn chơi đùa không có áp lực một ngày, cắt ngang trạng thái ý tưởng tuôn trào của hắn, để hắn cảm nhận trở thành một người không muốn làm gì hết vui vẻ biết bao nhiêu;

Và để người ít chữ nhất trải nghiệm tinh thần của Đằng Đạt, trên thực tế là dùng bầu không khí vui chơi giải trí của Đằng Đạt để tiếp tục mài mòn sự nhiệt tình của hắn đối với đánh chữ, khiến hắn càng thêm chẳng muốn làm gì hết!

Người có ít chữ nhất, chắc chắn là người không có ước mơ nhất trong nhóm tác giả này, cũng là một điểm đột phá.

Mang hắn đến Đằng Đạt, ăn ngon uống ngon, tiếp đãi chu đáo cho hắn, hắn nhất định sẽ nói tin này cho các tác giả khác nghe.

Sau khi các tác giả khác biết số lượng chữ ít nhất, sẽ được đến trụ sở chính của Đằng Đạt để ăn uống chơi bời, họ nhất định sẽ tranh nhau lười biếng, giảm bớt chữ, tạo thành một cuộc cạnh tranh ác tính.

Lâu ngày, sẽ có nhóm lớn tác giả càng viết càng ít, cuộc liên minh đấu tranh kiên cố này, tất nhiên chưa đánh đã tan!

Bùi Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này rất hay, có thể nói là không chê vào đâu được hết!

......

Đêm tối.

Sau khi đoàn làm phim “Ngày Mai Tươi Đẹp” dùng xong bữa tiệc chia tay tại nhà bếp tư nhân Minh Vân, đoàn phim chính thức giải tán.

Bên ngoài biệt thự, mọi người lần lượt chào tạm biệt nhau.

“Tổng giám đốc Bùi, khoảng thời gian này nhờ có sự chăm sóc của ngươi, cảm ơn ngươi rất nhiều! Sau này có bất cứ chuyện gì, cứ liên lạc với ta bất cứ lúc nào, ta nhất định sẽ xông pha khói lửa vì ngươi!”

“Cảm ơn vì đã tiếp đãi! Đây là bữa ăn ngon nhất mà ta từng ăn!”

“Lần sau lại đến Kinh Châu làm khách, tổng giám đốc Bùi có chào đón không?”

“Chúc cho bộ phim thật ăn khách!”

“Tổng giám đốc Bùi, ta có biết một vài nhà phát hành khá tốt, cũng có quen biết người của chuỗi rạp chiếu phim, nếu cần, ta có thể làm trung gian giới thiệu cho ...”

Bùi Khiêm lần lượt chào tạm biệt tất cả mọi người, chân thành mời mọi người có thể đến chơi bất cứ lúc nào, chắc chắn sẽ tiếp đãi họ thật chu đáo.

Dù sao thì mỗi lần đãi khách, đều có thể mất thêm một ít tiền.

Chỉ có đề xuất cuối cùng, Bùi Khiêm đã từ chối thẳng thừng.

“Ngươi không cần lo lắng về việc quảng bá phim nữa, ta sẽ tự mình sắp xếp!”

Rốt cuộc cũng tiễn hết tất cả mọi người đi rồi.

Bùi Khiêm thở phào một cái, gần đây thật sự có rất nhiều việc, vừa xong việc này thì việc khác lại đến.

Tất nhiên, phim chỉ mới quay xong thôi, còn muốn yên tâm thực sự thì phải đợi đến sau ngày công chiếu.

Chỉ là việc này phải đợi ít nhất là sau một tháng nữa, vẫn còn khá xa.

Vẫn phải lo chuyện trước mắt trước đã.

Bùi Khiêm có hơi chán nản suy nghĩ: “Từng việc từng việc một vậy, sắp xếp vấn đề của Điểm Kết trước, sau đó thì đi xem học bá công cộng...”

“Ơ, hình như còn có chuyện gì đó mà ta cứ mãi quên mất...”

“À phải rồi, bốt điện thoại công cộng!”

Bùi Khiêm nghĩ đến học bá công cộng, chợt nhớ ra thứ mà lúc trước hắn luôn muốn tới xem nhưng lại bận rộn mà quên mất.

Bốt điện thoại công cộng!

Đáng lẽ là hôm thứ hai phải đi xem rồi, nhưng tuần này có quá nhiều việc, thi cử, mời khách dùng bữa, tổng giám đốc Lý cũng đến làm phiền, cộng với việc trang web của Mã Nhất Quần từ đâu chen ngang, kết quả là khiến hắn quên mất tiêu.

“Thời gian năm ngày, hẳn là không có vấn đề gì lớn hết nhỉ?”

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, năm ngày cũng đủ để Nguyễn Quang Kiến vẽ được nhiều nhất là hai bốt điện thoại, cộng với cái đầu tiên lúc mới bắt đầu, nhiều nhất sẽ có ba bốt điện thoại.

Ba bốt điện thoại thì có thể gây ra chuyện gì được chứ?

Hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn hết.

Tất nhiên, để đảm bảo an toàn, tuần này nhất định phải đi xem thử.

Lần này Bùi Khiêm sợ mình lại quên mất, nên vội vàng ghi vào một cuốn sổ nhỏ.

......

......

Thứ sáu, ngày 21 tháng 1.

Thôi Cảnh có hơi lo lắng không yên bước xuống xe trong gara dưới tầng hầm, cùng với tài xế đi thang máy lên tầng 16 của Thần Hoa Hào Cảnh.

Tối qua, hắn với Minh Vũ đã cùng nhau gửi đơn xin nghỉ phép.

Chỉ là phong cách bình luận của đọc giả bên dưới đơn xin nghỉ phép của hai người hoàn toàn khác nhau.

Đơn xin nghỉ phép của Minh Vũ nói, vì hắn viết nhiều chữ nhất lớp, cho nên đặc biệt cho phép tự do hoạt động một ngày, không thể cập nhật, ngày mai, ngày mốt, ngày kia sẽ tiến hành cập nhật bổ sung 15 nghìn chữ.

Bình luận bên dưới đều đang la hét 666.

“Đại thần đỉnh thật!”

“Thư giãn cho tốt, chờ ngươi bùng nổ!”

“Mau @mấy tên lười biếng đến học hỏi đi nào!”

Còn đơn xin nghỉ phép của Thôi Cảnh không đề cập đến lý do cụ thể mà chỉ nói rằng hắn có việc quan trọng nên xin nghỉ một ngày.

Ban đầu hắn muốn lừa dối cho qua, kết quả là những bình luận của đọc giả ngay lập tức đâm vào tim rồi.

“Xong rồi, chăm chỉ cả tuần lại muốn quay về tổ? Đúng là quá không bền vững mà!”

“Ta còn chả đề cập tới chuyện bổ sung cập nhật! Quả nhiên không hổ là ngươi!”

“Lẽ nào đại ca bắt cóc đã nhận tiền chuộc thả người rồi? Đừng mà, cứ trói tiếp đi, tốn bao nhiêu tiền chúng ta sẽ kêu gọi vốn cộng đồng!”

“Tin vỉa hè đây, tin được truyền ra từ nhóm tác giả khác! Nghe nói bồ câu tinh anh bị bắt đi giáo dục lại tư tưởng chỉ vì ít chữ nhất đó ha ha ha ha!”

“Người ít chữ nhất cả lớp sao? Nghe có vẻ như danh xứng với thực!”

Hết chương 657.
Bình Luận (0)
Comment