Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 664 - Chương 664. “Trò Chơi Bươm Bướm”  (2)

Chương 664. “Trò Chơi Bươm Bướm”  (2)
Chương 664. “Trò Chơi Bươm Bướm”  (2)

Các danh tính khác nhau như thế này.

Theo thời gian, những người mà nhân vật chính đã giúp đỡ sẽ giúp đỡ lẫn nhau và ảnh hưởng lẫn nhau, khiến cho diễn biến của tình hình trở nên khó lường hơn.

Khi nhiều nhân vật phụ dần dần lớn lên, quỹ đạo cuộc sống của họ dần dần trùng khớp, nhân vật chính đang nắm giữ hiệu ứng cánh bướm có thể đóng một vai trò lớn hơn.

Ví dụ, một đứa trẻ có thể bỏ học, bởi vì hiệu ứng cánh bướm của nhân vật chính nên đã nhận được sự hỗ trợ của những người tốt bụng, thành công học xong trung học với kết quả xuất sắc học xong đại học, tiến sĩ, sau tiến sĩ, tham gia vào việc phát triển một dự án quan trọng;

Sau khi nghiên cứu và phát triển thành công dự án này, một làn gió mới đã được tạo ra;

Trong khi đó, một công ty của một vai phụ khác vốn đang trên bờ vực phá sản, vì làn gió mới này mà sống lại, một bước lên trời, trở thành người khổng lồ trong ngành, thay đổi sâu sắc lối sống của thế giới này...

Tóm lại, thế giới song song cứ như vậy thay đổi thành một thế giới tốt đẹp hơn bởi nhân vật chính sử dụng hiệu ứng cánh bướm hết lần này đến lần khác.

......

Sau khi viết ra tất cả những ý nghĩ này, Thôi Cảnh nhìn kỹ vài lần, đánh giá kỹ lại một lần.

“Không phải là điểm hot truyền thống, chắc chắn sẽ có những rủi ro lớn.”

“Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là cơ hội, bởi vì có vẻ như chưa có ai viết về nội dung như thế này trong chủ đề đô thị.” 

“Người đọc không nhìn dưới góc độ của nhân vật chính, mà là ở góc nhìn của chúa. Nhìn toàn bộ thế giới song song lần lượt thay đổi do hiệu ứng cánh bướm, loại cốt truyện này chắc hẳn sẽ khiến cho người đọc không thể đoán trước và tràn đầy chờ mong vào sự đảo ngược.”   

“Trong sách không có những cảnh làm màu vả mặt cứng rắn, chỉ có từng nhân vật phụ hoàn thành ước mơ của họ và một thế giới càng ngày càng tốt đẹp.”

“Toàn bộ cuốn sách này sẽ có phong cách hài hước, dí dỏm, nhẹ nhàng, nhàn hạ nên sẽ tương đối phù hợp với thị hiếu của một số độc giả đã chán với trò cũ “đừng bắt nạn thiếu niên nghèo”.

“Rất nhiều các câu chuyện kinh doanh có thể lấy làm đề tài, trong và ngoài nước cũng có rất nhiều câu truyện tương tự như vậy, bởi vì tình cờ mà đã tạo ra các đế chế kinh doanh.”

“Thậm chí, rất nhiều nội dung của tập đoàn Đằng Đạt có thể được sử dụng làm nguyên mẫu, thực tế còn thú vị hơn...”

Thôi Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy có kích động! 

Ý tưởng này có thiếu sót, không thể nói là hoàn hảo.

Nhưng làm gì có ý tưởng nào là mười phân vẹn mười?

Chỉ cần có sự đổi mới thì chắc chắn sẽ có rủi ro.

Nghĩ đến đây, Thôi Cảnh gửi tài liệu lên drive của mình, sau đó xóa tài liệu đã lưu trên máy tính.

Đối với tác giả mà nói, thứ như ý tưởng này rất quan trọng, một khi bị người ta nhìn thấy, ý tưởng này bị truyền ra bên ngoài, bị người khác đi trước một bước viết trước, đó sẽ là một rắc rối lớn.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Thôi Cảnh nhìn điện thoại di động, vừa vặn đến giờ tan tầm.

Hắn đứng dậy và đi ra ngoài.

Sau khi trở về, trước tiên tập trung tinh thần, viết xong cuốn sách hiện tại của mình.      

Dàn ý vốn dĩ không nhiều, nếu một ngày viết tám nghìn chữ, có thể trong hơn một tuần là viết xong nội dung ban đầu.

Đến lúc đó sẽ dứt khoát hoàn thành cuốn sách, bị mắng thì cứ bị mắng, bắt đầu một cuốn sách mới với tốc độ ánh sáng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vì ý nghĩ mới này, bị mắng cũng chịu!

Thôi Cảnh rời khỏi phòng trò chơi, đúng lúc gặp được tổng giám đốc Bùi vừa mới trở về công ty.

Bùi Khiêm nhìn thấy Thôi Cảnh vừa đi ra từ trong phòng trò chơi, nụ cười trên mặt càng sáng lạn: “Đi, mời ngươi ăn cơm!”

Thôi Cảnh sửng sốt: “Hả? Nhưng mà tổng giám đốc Bùi...”


“Không có nhưng gì hết, chỉ cần đi theo ta là được.”

Tổng giám đốc Bùi không cho nói thêm, dẫn Thôi Cảnh lên xe, chuẩn bị đến quán ăn gia đình Mính Phủ ăn một bữa lớn.

Thôi Cảnh ngồi ở trên xe, trong lòng nghi ngờ: “Tổng giám đốc Bùi trông rất vui vẻ.”

“Lẽ nào hắn đã đã biết chuyện huấn luyện tinh thần của Đằng Đạt và thành công của ta ngày hôm nay?

“Hắn muốn mời ta đi ăn tối, cổ vũ cho ta?”

Quán ăn gia đình Mính Phủ, Bùi Khiêm cười híp mắt nhìn Thôi Cảnh, nhìn đến nỗi Thôi Cảnh dựng tóc gáy.

“Tổng giám đốc Bùi, ngươi cũng ăn đi.”

Thôi Cảnh thấy những món trên bàn đủ mùi vị, món nào cũng rất ngon, tuy lượng thức ăn không nhiều, nhưng nhiều món thế này mình hắn ăn không hết.

Tổng giám đốc Bùi lại không hứng thú với mấy món này, chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, không khác gì cơm ở nhà.

Thấy tổng giám đốc Bùi cứ luôn nhìn mình, dường như trong mắt thoáng tia thưởng thức, điều này khiến Thôi Cảnh hơi lo lắng, vô thức bắt đầu bổ não tình tiết hơi ảo ma.

Dù sao thì não của tác giả tiểu thuyết mạng không phải lớn bình thường.

Đương nhiên Bùi Khiêm không biết bây giờ Thôi Cảnh đang nghĩ gì, hắn nhìn Thôi Cảnh vì cảm thấy bản thân phát hiện được một nhân tài tuyệt đỉnh!

Vốn dĩ Bùi Khiêm cũng không nghĩ quá nhiều.

Để tác giả ít chữ trong lớp học nhất đến công ty học tập tinh thần Đằng Đạt là để hắn cảm nhận bầu không khí lười biếng của tập đoàn Đằng Đạt, sau khi về sẽ phát triển tinh thần thế này, mượn điều này làm tan rã lớp học bọn họ cố gắng tạo thành.

Bùi Khiêm đâu có ngờ Thôi Cảnh này lại phát huy vượt mức, không những không phụ kỳ vọng của mình, mà còn có niềm vui bất ngờ!

Buổi sáng mới đến phòng game của cơ quan chính Đằng Đạt chơi game.

Chiều đã đã đăng xong bản thông báo, tỏ ý sau này sẽ tùy tiện viết quyển sách này, rất nhanh sau đó sẽ xong, các ngươi thích xem thì xem không thích thì thôi!

Thoải mái biết bao!

Tự nhiên biết bao!

Bùi Khiêm không khỏi nghĩ, nếu cuối cùng tất cả tác giả của văn học mạng Điểm Kết đều giống Thôi Cảnh thế chẳng phải không còn lo chuyện lớn nữa sao?

Nên Bùi Khiêm càng nghĩ càng hài lòng, thậm chí còn muốn giao trách nhiệm quan trọng cho Thôi Cảnh.

Hết chương 664.
Bình Luận (0)
Comment