Nhưng Bùi Khiêm cũng không lộ ra ngay, mà cân nhắc lại thì vẫn nên cẩn trọng một chút.
Chí ít phải suy tính một chút, xem thử Thôi Cảnh có phải nhân tài mình cần thật không.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nói: “Ta có mấy vấn đề, chúng ta cứ tán gẫu thoải mái.”
Thôi Cảnh vội gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ngươi nói đi.”
Trong lòng hắn cũng hơi thắc mắc, không biết trong hồ lô của tổng giám đốc Bùi có thuốc gì.
Nhưng có thể xác định, chắc chắn không phải một bữa ăn đơn giản.
Dựa vào quy mô công ty này, tổng giám đốc Bùi ngươi ta cũng là ông chủ lớn hơn trăm triệu là ít, bình thường lịch trình của ông chủ lớn thế này kín lắm nhỉ? Nào có thời gian ăn cơm với nhân vật nhỏ như mình?
Tuy rằng Thôi Cảnh vẫn luôn tự cảm thấy hài lòng, nhưng hắn cũng rất rõ, mình chỉ là tác giả bình thường mà thôi, không phải đỉnh cao ở website nhỏ như văn học mạng Điểm Kết.
Mặc dù Thôi Cảnh là lười biếng nhưng hắn cũng không ngu ngốc, dù ghét thế giới cũng không phải không hiểu gì về nhân tình thế thái.
Bởi vậy hắn vực dậy 120% tinh thần, đầu óc hoạt động nhanh chóng đợi trả lời câu hỏi của tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm vừa ăn vừa thản nhiên hỏi: “Quyển sách này đang viết ổn, sao đột nhiên lại đăng thông báo kết thúc?”
Hắn đặc biệt khiến cho giọng điệu của mình trở nên tùy tiện, trên mặt vẫn tươi cười, sợ làm Thôi Cảnh áp lực.
Mà trong lòng Thôi Cảnh lại lộp độp mấy tiếng.
Tình huống gì đầy, thông báo kết thúc của ta vừa đăng chưa đến hai tiếng nữa tổng giám đốc Bùi đã biết rồi?
Vấn đề là sao tổng giám đốc Bùi biết được?
Giám đốc Mã nói với hắn? Không thể nào, chuyện cỏn con như vậy, sao giám đốc Mã có thể làm phiền đến tổng giám đốc Bùi?
Cho nên… cũng chỉ còn lại khả năng duy nhất…
Chẳng lẽ tổng giám đốc Bùi đang đọc sách của mình?
Đột nhiên Thôi Cảnh thấy hoảng, vì hắn suy nghĩ, chợt nghĩ đây là khả năng duy nhất.
Vậy thì thái độ của tổng giám đốc Bùi rất đáng suy nghĩ…
Thôi Cảnh nhìn tổng giám đốc Bùi ở đối diện, trên mặt hắn vẫn lộ nụ cười ôn hòa dưới ánh đèn nhu hòa, mà phía sau nụ cười này vẻ thần bí khó hiểu.
Thôi Cảnh chợt hiểu rõ.
Tiêu rồi, tổng giám đốc Bùi đang ra mặt thúc giục! Mời mình ăn cơm là lễ trước binh sau!
Thôi Cảnh không phải người không biết tốt xấu, hắn vội nói: “Nếu tổng giám đốc Bùi thích đọc, ta lập tức xóa chương này! Tổng giám đốc Bùi không gật đầu là ta không cho kết thúc! Viết đến năm triệu chữ, không, mười triệu chữ!”
Bùi Khiêm: “?”
Toang, Thôi Cảnh hiểu lầm ý rồi.
Bùi Khiêm vội giải thích: “Không không không, ta cảm thấy bây giờ kết thúc rất tốt, thậm chí càng nhanh càng tốt, ta nghiêm túc.”
“Đàn ông con trai phải dứt khoát, ra tay phải quyết liệt. Ta rất thích điều này ở ngươi.”
Thôi Cảnh chớp mắt, hơi hoang mang.
Đây là độc giả thần tiên gì đây!
Nếu độc giả nào cũng hiểu lòng người như tổng giám đốc Bùi, thế tác giả như ta có phúc quá thể!
Thôi Cảnh kích động cầm ly rượu lên: “Tổng giám đốc Bùi, không nói gì cả, tất cả đều trong rượu!”
Nhìn thấy Thôi Cảnh kích động như vậy, Bùi Khiêm nhận ra, người này thật sự nói thật.
Bùi Khiêm lại hỏi: “Sao hôm nay lại đăng thông báo kết thúc vậy?”
Thôi Cảnh thở dài, tổng giám đốc Bùi không phải đến giục chương thì hay rồi.
“Tổng giám đốc Bùi, vì hôm nay ta cảm nhận sâu sắc tinh thần Đằng Đạt, cho nên mới đăng chương mới này.”
Hai mắt Bùi Khiêm sáng rực.
Khá lắm, thanh niên này rất đỉnh!
Nhưng một câu không bảo đảm, hỏi thêm mấy câu nữa.
“Sách cũ kết thúc rồi, kế tiếp có dự định gì không?”
“Thu thập tài liệu một khoảng thời gian rồi bắt đầu viết sách mới, chứ làm gì nữa.”
“Nếu độc giả mắng ngươi thì sao?”
“Không đọc bình luận là được.”
Bùi Khiêm: “Thế ta nói với Mã Dương, để ngươi rời khỏi lớp học, tìm việc khác, người thấy thế nào?”
Thôi Cảnh hơi thắc mắc, tổng giám đốc Bùi bảo mình rời khỏi lớp học tìm việc khác?
Vì sao?
Tổng giám đốc Bùi thấy được năng lực làm việc của mình, để mình làm việc ở bộ phận nào đó dưới trướng hắn?
Không thể nào, mình là một người viết tiểu thuyết, mình có năng lực làm việc gì?
Chẳng lẽ… tổng giám đốc Bùi muốn sắp xếp cho mình chức vụ để mình có thể dễ thu thập tài liệu hơn?
Nghĩ đến đây, Thôi Cảnh gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Bùi Khiêm suy nghĩ kỹ càng, phát hiện ngoài vấn đề cuối cùng, hình như lúc Thôi Cảnh trả lời mấy câu hỏi của mình không suy nghĩ, với lại trong mắt thoáng tia kiên định.
Bùi Khiêm rất phấn khởi, chắc chắn là nhân tài có thể đào tạo!
Hắn cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, suy nghĩ nên sử dụng nhân tài này thế nào.
Bây giờ bộ phận ở tập đoàn Đằng Đạt có vấn đề rất nhiều, tuy gần đây sau khi kiểm tra tinh thần Đăng Đạc, tinh thần hăng hái làm việc cũng chuyển biến xấu nhất định, nhưng tốc độ quá chậm.
Bùi Khiêm cân nhắc, Thôi Cảnh này có tài năng như vậy, chỉ một lớp học nhỏ nhoi chắc chắn không đáng kể.
Phải sắp xếp đến bộ phận đầu não nào của Đằng Đạt mới đúng!
Ví dụ như, bộ phận game, phòng làm việc Phi Hoàng, lắp ráp ROF…
Mấy bộ phận này đều là lúc lập ra đã năm lần bảy lượt đâm sau lưng hắn, với lại bây giờ vẫn ngày càng nặng, đã hơi khó lùi rồi.
Có thể nói, đối với tổng giám đốc Bùi, đây là trọng trách nặng nề.
Nói không chừng sắp xếp Thôi Cảnh sang có thể chuyển đổi bầu không khí!
Nhưng cụ thể đến bộ phận nào đây…
Bùi Khiêm hơi phiền não.
Không thì… hay là để hắn tự quyết vậy!
Bùi Khiêm thản nhiên hỏi: “Ngươi thích bộ phận nào của Đằng Đạt nhất?”
Thôi Cảnh thoáng sững sờ: “Ặc, tổng giám đốc Bùi, ta cũng không rõ Đằng Đạt có bộ phận nào.”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, đăng nhập vào website TPDB, mở toàn bộ sản nghiệp hiện tại của Đằng Đạt ra.
Thôi Cảnh nhận lấy điện thoại xem thử, không khỏi thầm chấn động.
Tập đoàn Đằng Đạt này đã phát triển thành một người khổng lồ rồi!
Hắn xem đến mức hơi hoa mắt chóng mặt, hứng thú với nhiều bộ phận, nhưng phải chọn ra cái hứng thú nhất, không chọn được.
Nếu thu thập tài liệu tiểu thuyết thì mấy bộ phận này chắc đều có ích.