Nghĩ đến đây, Thôi Cảnh nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta muốn đi hết được không? Đương nhiên nếu ngươi không tiện thì thôi…”
Bùi Khiêm vô cùng vui mừng: “Tiện! Sao mà không tiện được?”
“Chuyện là vật chết, người là vật sống, ngươi có nhu cầu thì chắc chắn sẽ đồng ý!”
“Như vậy ta cho ngươi chức vụ đặc biệt… ngươi có thể thoải mái đến các bộ phận của Đằng Đạt, người phụ trách bộ phận sẽ chuẩn bị công việc cho ngươi, phát lương, tất cả đều theo tiêu chuẩn nhân viên chính thức.”
“Ngươi có nhu cầu, tất cả người của bộ phận đều phối hợp với ngươi vô điều kiện.”
“Bản thân ngươi tự chọn nội dung công việc của mình, người khác không có quyền hỏi.”
“Muốn đổi bộ phận thì cứ đổi, muốn về bộ phận cũ thì về, người phụ trách bộ phận nào cũng không có lý do cản ngươi!”
Bùi Khiêm nghe Thôi Cảnh nói muốn đi hết, hắn không những không tức giận mà còn vô cùng phấn khởi.
Đã là nhân tài cực khủng, dùng để làm loạn lớp học thì lãng phí quá, phải náo loạn cả tập đoàn Đằng Đạt!
Kịch bản trong tưởng tượng của Bùi Khiêm vô cùng hoàn hảo.
Thôi Cảnh là kỳ tài lĩnh ngộ triệt để tinh thần Đằng Đạt.
Để hắn tùy ý đến các bộ phận, trước tiên là có thể tuyên truyền tinh thần Đằng Đạt, làm bầu không khí nỗ lực đi xuống.
Kế đó, các bộ phận sẽ chuẩn bị công việc cho hắn, thưởng công việc và phúc lợi dựa theo tiêu chuẩn nhân viên chính thức, bản thần tự chọn nội dung công việc của mình, ngày ngày lười biếng, dẫn đến các nhân viên khác ghen tị.
Cuối cùng, các bộ phận phải phối hợp nhu cầu của hắn một cách vô điều kiện, tự do lui tới, người phụ trách bộ phận khác không thể ngăn, chắc chắn sẽ làm loạn công việc của mấy bộ phận này!
Nghĩ thôi cũng biết, sớm muộn gì Thôi Cảnh này cũng có thể dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong tập đoàn Đằng Đạt…
Hai mắt Thôi Cảnh trừng to.
Người hiểu ta có tổng giám đốc Bùi!
Vậy chẳng phải chức vụ này là chức vụ tạo ra để mình thu thập tài liệu sao?
Phát lương, loại bỏ ưu phiền.
Các bộ phận phối hợp vô điều kiện, hiệu quả thu thập tài liệu tăng cao.
Tự do lui tới, có thể đến các bộ phận khác nhau thu thập tài liệu theo chu kỳ, có lợi cho việc mở rộng đề tài và liên kết các nội dung khác lĩnh vực…
Thôi Cảnh kích động cầm ly rượu, cụng ly với ly trong tay tổng giám đốc Bùi.
“Tổng giám đốc Bùi, chắc chắn ta không phụ kỳ vọng!”
“Rất tốt, chúc ngươi cứ việc thoải mái!”
Trên mặt hai người tràn ngập nụ cười và mong chờ vô hạn về tương lai.
Thứ bảy, ngày 22 tháng 1.
Tâm trạng của Bùi Khiêm tối qua không tồi, với lại uống chút rượu với Thôi Cảnh ở quán ăn gia đình Mính Phủ nên ngủ rất ngon.
Chín giờ rưỡi sáng nay tự động thức dậy.
Sau khi thức dậy, vừa nhìn điện thoại, ghi chú bên trên viết, đến đường Hoàn Vũ Thiên xem xét tình hình bốt điện thoại công cộng.
Bùi Khiêm đi dạo, chuẩn bị đến quầy bánh bao dưới tầng ăn sáng.
Bánh bao vừa được mạng lên, Bùi Khiêm lại nhận được một tin nhắn mới.
Hoàng Tư Bác: “Tổng giám đốc Bùi, bản cắt ghép thô của phim có rồi, ngươi có muốn đến xem thử không?”
Ừm? Bản cắt ghép thô?
Trước đó đoàn làm phim dùng bữa ở bếp tư nhân Minh Vân, hình như đạo diễn Chu Tiểu Sách đã nhắc đến chuyện này thật.
Cái gọi là bản cắt thô chỉ là sản phẩm cắt ghép đơn giản các tài nguyên đã quay, cắt ghép không chăm chút, cũng không có hiệu ứng, rất nhiều nội dung phải bổ não.
Nhưng tốt xấu gì cũng xem như là bán thành phẩm, vẫn có thể nhìn ra được đại khái.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, hình như cái này vẫn quan trọng hơn, bốt điện thoại chiều đi cũng được, bèn nói: “Được, một lát ta đến.”
Hắn vừa định cất điện thoại, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
“Hôm nay thứ bảy, các ngươi tăng ca?”
Hoàng Tư Bác trả lời rất nhanh: “Ặc, tổng giám đốc Bùi, trả lương tăng ca rồi.”
Thái độ Bùi Khiêm kiên quyết: “Đưa lương tăng ca rồi cũng không thể tăng ca kiểu có lý chẳng sợ như vậy được! Tương lai phải tránh!”
Hoàng Tư Bác: “Vâng, tổng giám đốc Bùi.”
Phòng làm việc Phi Hoàng là do công ty Đằng Đạt đầu tư, không phải bất cứ bộ phận nào của Đằng Đạt, nên chuyện tăng ca Bùi Khiêm cũng không thể quản lý quá nghiêm, chỉ có thể trách Hoàng Tư Bác đôi câu, bảo hắn tự lo.
Tuy rằng Bùi Khiêm vẫn luôn không hỏi phòng làm việc Phi Hoàng quá nhiều, nhưng bản dựng phi đã có rồi, chắc chắn phải đến một chuyến, trấn an tinh thần mình.
……
Cùng lúc này, quán cà phê Internet chi nhánh đại học Hán Đông.
Lâm Thường chọn một tách cà phê nóng, vừa ủ ấm tay vừa uống, cảm thấy trên người thoáng mệt mỏi.
Hắn chạy đến từ sân bay, ngồi chưa ấm mông.
Sau khi đến Kinh Châu, đầu tiên hắn đến quán cà phê Internet Netfish gần đại học Hán Đông, muốn gặp tổng giám đốc Bùi, bàn bạc tình hình phát triển của kế hoạch trước đó.
Mà không may lắm, gửi tin mới biết giờ tổng giám đốc Bùi đã đến phòng làm việc Phi Hoàng rồi, đang xem bản phim vừa dựng thô.
Thời gian xem phim tính thêm thời gian đi đường kiểu gì cũng phải ba tiếng.
Với lại, tổng giám đốc Bùi nói chiều này hắn còn một chuyện đã trì hoãn lâu rồi phải xử lý, có thể sẽ tốn hơn tiếng nữa.
Lâm Thường tính toán, muốn gặp tổng giám đốc Bùi có thể phải đợi đến ba bốn giờ chiều.
Cái này hơi gượng.
Lâm Thường biết tổng giám đốc Bùi bận rộn, có thể hiểu được, nhưng hắn cũng không định đợi thế này.
Hắn quyết định hẹn Lâm Vãn ra trước, quan sát tình hình phát triển.
Trước đó Lâm Thường và tổng giám đốc Bùi tính toán sẵn sàng rồi, để Lâm Vãn vừa phụ trách dự án game kinh dị bên Game Thương Dương vừa phụ trách nghiệp vụ điện thoại.
Chuyện hai bên đều rất phức tạp và rất nhiều, tỷ lệ dự án thất bại của Lâm Vãn cũng sẽ tăng lên.
Vốn dĩ, hai người vẫn muốn giữ lại át chủ bài.
Để đả kích nghiệp vụ điện thoại, bọn họ cân nhắc chờ điện thoại ra mắt, bộ phận điện thoại Thần Hoa của Lâm Du sẽ tung ra một điện thoại cạnh tranh, chất lượng tốt hơn bên đây một chút, giá thấp hơn bên đây một chút, tuyên truyền tốt hơn bên đây một chút.
Như vậy có thể đánh giáp lá cà, loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn, đủ để bất bại.