Kết quả điện thoại này nghiên cứu phát triển được một nửa, tổng giám đốc Bùi gửi tin cho Lâm Thường, chiêu này không dùng được.
Điện thoại này bán tận tám nghìn, máy flagship của Thần Hoa có thể có chất lượng cao hơn một chút, giá thấp hơn một chút, tuyên truyền tốt hơn thì không cần làm một máy cạnh tranh.
Thế là, đương nhiên át chủ bài cũng ném bỏ luôn.
Đang suy nghĩ thì Lâm Vãn đến.
Nàng ngồi đối diện Lâm Thường, cũng chọn một tách cà phê, sau đó cau mày hỏi: “Anh, sao ngươi lại đến đây?”
Khóe miệng Lâm Thường co rúm: “Sao gọi là ‘lại’, ta đến thăm em gái ruột không được sao?”
Trên mặt Lâm Vãn thoáng vẻ không tin: “Cứ cảm thấy gần đây ngươi đến rất thường xuyên, có phải có mục đích gì không thể nói không?”
“Sao có thể vậy được! Ta chỉ đơn giản là thích môi trường ở Kinh Châu mà thôi!” Lâm Thường cười thản nhiên: “Với lại, chẳng phải ta cũng thường đến thăm ngươi sao. Thế nào, gần đây công việc thuận lợi không?”
Lâm Vãn lay tách cà phê: “Cũng được, tàm tạm.”
Thấy dáng vẻ không phấn khởi mấy của Lâm Vãn, Lâm Thường không khỏi thầm mừng trong lòng.
Xem ra có kịch xem rồi!
Nếu hai dự án này phát triển lạc quan, dựa vào tính cách của Lâm Vãn, chắc chắn bây giờ đang khoe trước mặt mình rồi.
Lâm Vãn không khóe, thấy thì rất rõ hai dự án bây giờ không có tiến triển quá tốt!
Tuy trong lòng phấn khởi, nhưng không thể thể hiện ra ngoài được.
Lâm Thường tỏ vẻ thân thiết: “Sao, gặp khó khăn gì sao? Có gì cần anh giúp không? Ngươi cứ nói!”
Lâm Vãn liếc hắn: “Được rồi, dự án của ta bây giờ là game kinh dị và điện thoại, ngươi có thể giúp được gì?”
“Trạng thái của hai dự án này có thể nói là tàm tạm, tuy có chút tiến triển nhưng vẫn chưa an tâm.”
“Dự án game kinh dị, khung sườn bây giờ cũng không có vấn đề gì, nhưng chi tiết phải sửa rất nhiều. Với lại, dù sửa xong mấy chi tiết nhỏ này cũng khó chắc người chơi có chấp nhận game kinh dị loại hình mới thế này không, cho nên ta hơi lo lắng.”
“Nhưng có đại thần rất đỉnh trong giới mỹ thuật vẫn luôn giúp bọn ta điều chỉnh phong cách đồ họa game, chi tiết game, gần đây cũng ra hình ra dáng rồi.”
“Bên điện thoại… Ài, nói thật, ta không quản được.”
“Mỗi game kinh dị thôi ta đã bận bù đầu rồi, bên điện thoại ta không quản lý. Lần trước người bên đó gửi cho ta một máy nặng trịch, lúc đó ta cảm thấy vấn đề rất lớn, nhưng máy đã làm rồi, ta không tham gia nghiên cứu phát triển điện thoại, cũng không thể bảo bọn họ làm lại.”
“Chỉ có thể đợi sau khi điện thoại ra mắt, chạy đến mấy bộ phận khác đòi chút phúc lợi, cũng xem như là có cống hiến.”
“Nhưng dù vậy, ta cũng cảm thấy điện thoại này sẽ toang.”
Quan hệ giữa Lâm Vãn và Lâm Thường không tồi, lần này gặp cũng không nghĩ nhiều, nói hết khó khăn phiền não mình gặp gần đây.
Lâm Thường ngoài mặt thì lo lắng, cau may, dáng vẻ rất lo cho Lâm Vãn, nhưng trong lòng đã vui đến mức như hoa nở.
“Được đấy, tổng giám đốc Bùi, quả nhiên kế hoạch này không chê vào đâu được!”
“Bây giờ A Vãn vẫn không cảnh giác gì.”
“Nếu tiếp tục duy trì trạng thái bây giờ, game kinh dị và điện thoại đều đứt gánh giữa đường sẽ đả kích không nhỏ đến A Vãn!”
Nghĩ đến đây Lâm Thường không khỏi hơi đắc ý, khẽ nói: “Xem ra, thật sự phải nghĩ cách cảm ơn tổng giám đốc Bùi rồi.”
Lâm Vãn cau mày: “Hả? Ngươi nói gì? Vì sao phải cảm ơn tổng giám đốc Bùi?”
Lâm Thường hết hồn, ta nói nhỏ vậy mà ngươi cũng nghe?
Thấy ánh mắt Lâm Vãn thoáng đề phòng, Lâm Thường vội nói: “Ta nói, tổng giám đốc Bùi tin ngươi như vậy, tín nhiệm ngươi như vậy, ta là anh đương nhiên phải tìm cơ hội cảm ơn tổng giám đốc Bùi rồi!”
Sắc mặt Lâm Vãn dịu hơn: “Vậy à.”
Lâm Thường nghĩ nghĩ: “Nhưng mà hình như tổng giám đốc Bùi không thiếu gì cả.”
“Nếu không, bảo anh hai miễn tiền thuê nhà cho hắn?”
“Hoặc là ta chăm cho chuyện làm ăn của quán cà phê Internet Netfish?”
Lâm Vãn lắc đầu: “Cảm thấy hình như không chân thành lắm. Chút tiền này tổng giám đốc Bùi vốn không để ý.”
Lâm Thường tỏ ý tán thành: “Ừm, cũng đúng. Chút ân tình nhỏ bé này không đủ chân thành báo đáp tổng giám đốc Bùi. Thế… tổng giám đốc Bùi có thiếu thứ gì không? Tốt nhất là ta có thể giúp đỡ một cách trùng hợp.”
Lâm Vãn cau mà nghĩ hai phút.
“Có rồi!”
“Ngươi biết gần đây phòng làm việc Phi Hoàng quay một bộ phim điện ảnh đã đóng máy nhỉ?”
Lâm Thường ngẫm nghĩ, trước kia tổng giám đốc Bùi từng nói thật, hắn phải đến xem bản dựng thô của bộ phim, thế là gật đầu.
Lâm Vãn nói tiếp: “Bộ phim điện ảnh này là sáng ý của tổng giám đốc Bùi, bao gồm câu chuyện cũng là tổng giám đốc Bùi viết, có thể thấy hắn rất coi trọng bộ phim này, vì tâm huyết của hắn dốc hết vào đây.”
Lâm Thường hơi thắc mắc: “Cho nên? Nếu ngươi nói với ta sớm ta có thể tìm diễn viên tốt giúp, mấy ảnh đế đỉnh của chóp, nhưng chẳng phải bây giờ bộ này đã đóng máy rồi sao?”
Hắn dừng lại, chợt tỉnh ngộ: “À, ta hiểu rồi, ngươi muốn bảo ta giúp liên hệ với rạp chiếu phim và nhà phát hành?”
Lâm Vãn gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này rất đơn giản với ngươi, nhưng đối với tổng giám đốc Bùi là thứ rất cấp thiết.”
Rượu ngon cũng sợ ngõ sâu.
Lâm Thường nghĩ, có vẻ là vậy thật.
Tuy rằng tập đoàn Đằng Đạt của tổng giám đốc Bùi là sản nghiệp lớn, nhưng phòng làm việc Phi Hoàng dưới trướng hắn tiến quân vào ngành phim điện ảnh chính chuyên, đây là chuyện mới mẻ, nên chưa có mối quan hệ và tài nguyên.
Nhưng mà Lâm Thường thì khác, hắn phụ trách nghiệp vụ truyền thông điện ảnh văn nghệ của tập đoàn Thần Hoa, trong tay nắm giữ lượng lớn tài nguyên.
“Được, chuyện cỏn con ấy mà!”
“Ta sẽ nói với tổng giám đốc Bùi!” Lâm Thường rất vui vẻ, cảm thấy quà tạ lễ này có thể xem là chân thành.
Lâm Vãn phất tay: “Ờm… ta cảm thấy không cần nói với tổng giám đốc Bùi.”
“Gần đây công việc của tổng giám đốc Bùi bận rộn, hình như chuyện nhỏ thế này cũng phiền hắn thì không nên.”
“Ta cho ngươi số điện thoại người phụ trách bên phòng làm việc Phi Hoàng, ngươi liên lạc là được rồi.”
“Lúc phim điện ảnh lên sóng lại cho tổng giám đốc Bùi một bất ngờ, vậy chẳng phải tốt hơn sao?”