Bùi Khiêm nhìn thời gian dựa tính trên app, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua!
Hơn nữa, còn có người không ngừng lấy số.
Bùi Khiêm tính toán giá cả một chút, sắc mặt lập tức tái nhợt.
15 phút 10 đồng, một tiếng 40 đồng, xem ra từ khi khai trương ở trung tâm thương mại này, bốt điện thoại này chưa từng rảnh rang, một ngày thế này cũng phải kinh doanh mười một mười hai tiếng đồng hồ.
Như vậy tính ra, một ngày có thể kiếm được bốn năm trăm đồng!
Đương nhiên, đây còn là vì hôm nay là thứ bảy, lượng người khá nhiều, mới có thể đảm bảo bốt điện thoại vẫn luôn có người dùng.
Nếu như là ngày làm việc, tiền kiếm được chắc chắn phải ít hơn một chút.
Nhưng bất kể tính toán thế này, thu nhập của thứ này cũng vô cùng khả quan!
Bùi Khiêm cực kỳ khó hiểu, kỳ lạ quá, đây không phải chỉ là một bốt điện thoại thôi sao? Ở trong đó một tiếng đồng hồ, có thể làm gì chứ???
Hắn muốn xem thử một vòng bên trong, kết quả bên trong bốt điện thoại kéo rèm cửa sổ, vốn không nhìn rõ, chỉ là thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong truyền ra.
Tầng này có rất nhiều người, rất ồn ào, cho nên âm thanh này cũng như có như không.
Bùi Khiêm không chết tâm, vòng một vòng xung quanh bốt điện thoại, tuy tấm rèm cửa sổ này che chắn rất kín song vẫn có khe hở, nhưng đường đường tổng giám đốc Bùi thì không thể đi lên trước nhìn lén được chứ?
Thấp thoáng nhìn thấy bên trong có hai người, nhưng cụ thể đang làm gì, thì không rõ lắm.
Bùi Khiêm đi dạo một vòng, ngược lại tìm được một xấp tờ quảng cáo ở chỗ màn hình điện tử phía khác của bốt điện thoại.
Bên trên vừa có chữ viết vừa có hình ảnh, hình ảnh dường như hình ảnh cắt ra từ tiết mục truyền hình nào đó.
“Một khách hàng trong trung tâm thương mại bị nhồi máu cơ tim, AED thành công cứu giúp! Bốt điện thoại công cộng cất giấu ‘thần khí cứu mạng’.”
“Mấy ngày gần đây, trong trung tâm thương mại nào đó ở Kinh Châu, nhân viên làm việc ở trung tâm thương mại dựa vào một chiếc máy AED, cứu được sinh mạng của một thanh niên trẻ tuổi.”
“Cảnh tượng trên bức tranh xảy ra ở tầng đỉnh trung tâm thương mại đường Hoàn Vũ Thiên thành phố Kinh Châu, một người đàn ông sau khi đi ra khỏi rạp phim đột nhiên ngã xuống. Nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại nghe tin chạy đến lập tức phân công làm việc, đồng thời gọi đến 120, sơ tán mọi người xung quanh, lập tức triển khai cấp cứu cho người đàn ông.”
“Thời khắc nguy cấp, nhân viên làm việc lập tức đi vào trong ‘bốt điện thoại công cộng’ bên cạnh lấy máy khử rung tim tự động AED ra, thực hiện cấp cứu khẩn cấp với người đàn ông.”
“Trải qua bốn lần khử rung AED, lúc nhân viên 120 đến hiện trường, người đàn ông cơ bản đã phục hồi nhịp tim và hô hấp.”
“Sau đó, người đàn ông được đưa đến bệnh viện chữa trị, nhân viên y tế tỏ rõ, may mắn cho người đàn ông đã có được sự cứu trợ từ máy AED, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.”
“Chuyên gia nói rằng, trong số bệnh nhân nhồi máu cơ tim, có trên 85% là do rung chấn buồn tim tạo thành, chỉ có thông qua nguồn điện khử rung mới có thể tiêu trừ. Nếu nhồi máu cơ tim trong thời gian ngắn có thể sử dụng khử rung AED, tỉ lệ cấp cứu thành công sẽ được tăng lên rất nhiều, cho nên cũng có cách nói là ‘bốn phút vàng’.”
“Theo số liệu thống kê, đột tử trên chín phần đều phát sinh bên ngoài bệnh viện, nếu như vậy tốc độ có được AED thực hiện điện kích khử rung với người bệnh, trở thành chỗ mấu chốt bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân nhồi máu cơ tim.”
“Nhưng mà, trước mắt ở nước ta, tần suất phổ cập thiết bị AED không cao, ký giả phỏng vấn rất nhiều tàu điện ngầm ở Đế Đô, kết quả nhận lại đều là hiện tại vẫn chưa bố trí thiết bị AED.”
“Mà tại Kinh Châu, một bốt điện thoại công cộng cỏn con lại cất giấu thiết bị cứu mạng như vậy, hơn nữa đã phát huy hiệu quả kỳ diệu, đây chắc chắn không phải may mắn, mà là kết quả từ ý thức an toàn và tinh thần trách nhiệm xã hội của người sáng tạo bốt điện thoại công cộng.”
“Người sáng lập hạng mục bốt điện thoại công cộng Trương Vọng nói rằng, trong suy nghĩ của hắn, bốt điện thoại công cộng không chỉ biểu thị cho văn hoá thành phố, một nơi yên bình trong thành phố ồn ào sầm uất, mà còn là ngọn hải đăng kế thừa trách nhiệm xã hội...”
Bùi Khiêm mở to mắt, nhìn tỉ mỉ, phát hiện đây không phải là bài báo của báo giấy, tiêu đề trên góc trái bức ảnh, lại là hai đài trung ương.
“Ta cmn không phải chỉ mới hơn một tuần chưa đến sao? Sao lại tạo ra động tĩnh lớn thế này chứ???”
Bùi Khiêm sững người, hắn nhớ lần trước nhìn thấy bốt điện thoại công cộng, vẫn chỉ là một bốt rách nát trống không chẳng có gì cả, bên ngoài vắng tanh như chùa bà đanh đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Nhưng hiện tại, không chỉ tất cả mọi người xếp hàng muốn vào trong chơi, còn lên cả báo của đài truyền hình!
Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy, thế giới này sao mà xa lạ quá…
Chính ngay lúc này, cánh cửa bốt điện thoại công cộng mở ra, đôi tình nhân bên trong rời khỏi, tự giác mang cốc giấy và bao trùm micro đã sử dụng đi, mà đôi tình nhân xếp hàng phía sau cũng đã đợi ở ngoài cửa, nối gót nhau vào.
Bùi Khiêm nhanh chóng kiễng chân, liếc nhìn đồ vật bên trong bốt điện thoại công cộng.
Máy đồ uống, máy chọn bài hát, máy gashapon... bên trong bốt điện thoại công cộng quả thực rực rỡ muôn màu!
Bùi Khiêm nhớ rõ ràng, lần trước nhìn thấy bên trong vẫn chỉ có một chiếc điện thoại lẻ loi và máy đồ uống...
Có thể uống nước, có thể chơi gashapon, có thể ca hát, còn có thể đóng dấu ký tên, chả trách những người này sau khi đi vào đều không muốn đi ra!
Hiển nhiên máy gashapon và máy đồ uống chắc chắn phải thu phí ngoài hạn mức, nếu như cộng thêm khoản thu nhập này...
Mà đây chỉ là một trong số các bốt điện thoại công cộng mà thôi.
Bùi Khiêm đột nhiên nhận ra gì đó, vội vàng nhanh bước đi đến thang máy, chuẩn bị rời đi.
Bốt điện thoại ở đường Hoàn Vũ Thiên đã hết cứu rồi, không chỉ nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt của người tiêu tiền, mà còn từng cứu người, lên cả báo đài truyền hình rồi!