Ngày 2 tháng 2, đêm giao thừa.
Bùi Khiêm nằm liệt trên ghế sô pha, chán nản nghịch điện thoại.
Hai vị phụ huynh cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa giật lì xì, vừa gửi tin nhắn thoại chúc mừng năm mới.
Công nghệ điện thoại trên thế giới này tiến bộ rất nhanh, tiên tiến hơn nhiều so với trong ấn tượng của Bùi Khiêm, mấy năm trước vẫn còn gọi điện thoại, nhắn tin chúc mừng năm mới, nhưng hai năm trở lại đây đều đã chuyển sang dùng điện thoại gửi bao lì xì.
Bao lì xì của hai ngươi đều là vài đồng hoặc vài xu, hiếm khi quá năm mươi đồng, làm nổi bật “gửi tặng tấm lòng”.
Sau khi Bùi Khiêm trở về nhà, bộ quần áo mới và máy tính mới thực sự đã làm ba mẹ hắn dấy lên sự nghi ngờ, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị trước lý do rồi.
Mặc dù lý do này không quá hoàn hảo, nhưng dù sao nó cũng từng làm nền trước đây, lúc trước ba mẹ Bùi Khiêm biết hắn đang làm việc tại phòng làm việc Phi Hoàng, mà gần đây phòng làm việc Phi Hoàng thật sự đang phát triển tốt, cho nên vẫn thành công lừa được họ.
Xét cho cùng, đại đa số mọi người đều khai man chức vụ và thu nhập của mình rất cao, có không ít trường hợp khoe khoang khoác lác, hai vị phụ huynh cũng không thể nào nghĩ rằng Bùi Khiêm lại khai báo thấp đi...
Vì vậy, ba mẹ hắn cũng không quá lo lắng về vấn đề tiền bạc, mà lại quan tâm đến chuyện nhà cửa hơn.
Mặc dù Bùi Khiêm đã nhiều lần nhấn mạnh ngôi nhà này là hắn mua cho họ, nhưng hai vị phụ huynh rõ ràng là không hề nghĩ như vậy, ngược lại còn muốn biến ngôi nhà này thành nhà tân hôn cho con trai mình.
Vì vậy Bùi Khiêm cũng không còn cách nào khác, muốn làm thế nào cứ việc làm thế ấy.
Xem ra chỉ mua một căn thôi vẫn chưa đủ, phải mua thêm một căn nữa phụ huynh mới yên tâm sống ở đây được...
Lớn chuyện đây.
“Bỏ đi, kiên trì nỗ lực, chu kỳ này lại lỗ thêm một số tiền nữa là được rồi!”
Mang trong mình suy nghĩ này, Bùi Khiêm bắt đầu vừa nghịch điện thoại vừa câu được câu không xem Gala Chào Xuân.
Bùi Khiêm đã quên mất Gala Chào Xuân năm 2011 cụ thể có những tiết mục nào, nhưng sau khi xem một vài tiết mục hắn có thể xác nhận, hắn chưa từng xem qua những tiết mục này.
Tiết mục thay đổi rồi, ngôi sao cũng đã thay đổi, nhưng cảm giác buồn chán vẫn không thay đổi!
Đúng như dự đoán, mọi người trong nhóm bắt đầu phàn nàn Gala Chào Xuân năm nay quá nhàm chán.
Mà Bùi Khiêm đã quá quen với điều này, bởi vì hắn biết, không chỉ Gala Chào Xuân năm 2011 buồn chán mà Gala Chào Xuân trong tương lai, năm sau còn nhàm chán hơn năm trước...
Đang buồn chán lướt điện thoại, thì bất ngờ nhận được tin nhắn, là tin nhắn của Thường Hữu ở khoa học kỹ thuật OTTO gửi đến.
“Tổng giám đốc Bùi, nhờ có ngươi quan tâm chăm sóc trong suốt một năm qua, năm mới đến hy vọng Đằng Đạt sẽ làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền hơn! Mong rằng điện thoại di động của khoa học kỹ thuật OTTO có thể bán chạy, sớm ngày lật đổ Thần Hoa, thu mua Pineapple! “
Nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của Bùi Khiêm lập tức sa sầm lại.
Ý gì đây!
Tên Thường Hữu này, đêm giao thừa mà nguyền rủa mình như vậy có thích hợp không?
Nhưng ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng “ting ting” vang lên từ điện thoại.
Lì xì!
Mắt Bùi Khiêm sáng lên, lập tức bấm nhận ngay.
Một nghìn đồng!
“Tổng giám đốc Thường hào phóng!”
“Lúc trước đào tổng giám đốc Thường lên tuyệt đối là một quyết định đúng đắn!”
Bùi Khiêm rất vui, lập tức quên đi cảm giác không vui vừa rồi, trả lời lại: “Chúc mừng năm mới, tổng giám đốc Thường!”
Vừa trả lời Thường Hữu xong, âm thanh của những phong bao lì xì khác lần lượt vang lên.
“Tổng giám đốc Bùi năm mới vui vẻ!”
“Năm mới, chúc tổng giám đốc Bùi ngày càng đẹp trai!”
“Năm mới vui vẻ! Vạn sự như ý!”
“Chúc cho sự nghiệp của tổng giám đốc Bùi xuôi chèo mát mái, năm mới kiếm được nhiều tiền!”
Trong số lời chúc có lời khiến người khác vui vẻ, cũng có một số lại không vui lắm, nhưng tổng giám đốc Bùi không phải là người nhỏ nhen, sẽ không đánh giá một nhân viên nào đó dựa trên lời chúc tốt hay xấu.
Vậy thì chắc chắn phải đánh giá dựa vào trong bao lì xì có bao nhiêu tiền!
Bùi Khiêm phát hiện, quả nhiên vẫn là những nhân viên lớn tuổi hiểu lễ nghĩa hơn, giống như những nhân viên như Thường Hữu, Trương Nguyên và Ngô Tân đều lần lượt gửi lì xì, ít thì năm trăm, nhiều thì một nghìn.
Mà những nhân viên trẻ hơn, chẳng hạn như Lữ Minh Lượng, Mã Nhất Quần, đều gửi lì lì kiểu ý nghĩa 188, cầu xin điềm lành.
Có lẽ bọn họ nghĩ rằng dù phát lì xì nhiều hay ít thì tổng giám đốc Bùi cũng sẽ không quan tâm đến...
Khiến người ta tức giận nhất là lời nhắn chúc mừng năm mới của Hoàng Tư Bác: “Tổng giám đốc Bùi không thiếu tiền, nên ta không phát lì xì theo lệ cũ nữa! Năm mới ta sẽ tiếp tục chăm chỉ làm việc, tỏa sáng vì Đằng Đạt!”
Sau khi Bùi Khiêm đọc xong tin nhắn này, suýt chút nữa đã muốn sa thải Hoàng Tư Bác ngay lập tức.
Ngươi xem xem đây có phải là lời nói mà con người có thể nói ra hay không!
“Tổng giám đốc Bùi không thiếu tiền” lời như vậy mà cũng nói ra được, còn muốn “năm tới tiếp tục chăm chỉ làm việc”!
Khiêu khích! Đây là một sự khiêu khích trắng trợn!
Nhưng mà nghĩ lại thì đang giao thừa, vẫn nên tha thứ cho hắn.
Đang soạn tin nhắn chuẩn bị trả lời lại thì tin nhắn chúc mừng năm mới lại đến rồi.
Lâm Vãn: “Năm mới đến, nhờ có sự chăm sóc của tổng giám đốc Bùi! Mặc dù hiện tại tiến độ của game và điện thoại di động không được suôn sẻ cho lắm, nhưng tổng giám đốc Bùi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ này! Năm mới đến, ta chắc chắn sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ dưới sự lãnh đạo sáng suốt của tổng giám đốc Bùi!”
“Ting ting”, chuyển khoản 8888.
Sau đó, tin nhắn của Lâm Thường cũng đến.
So với Lâm Vãn, tin nhắn của Lâm Thường đơn giản hơn nhiều: “Tổng giám đốc Bùi, một ít tiền trà!”
“Ting ting”, chuyển khoản 18888.
Bùi Khiêm vui đến nổi không ngậm miệng lại được, như thế nào là anh em? Như thế nào là bạn bè?