Chính là đây!
Tổng giám đốc Lâm hào phóng quá!
Đúng lúc này, Bùi Khiêm có hơi không muốn để Lâm Vãn rời đi.
Nếu Lâm Vãn quay về, lễ Tết còn có thể phát lì xì như thế này nữa không?
Nhưng sau khi nghĩ lại, không đúng, vẫn là Lâm Thường phát lì xì nhiều hơn.
Bùi Khiêm nhận lì xì nhanh như vận tốc của ánh sáng, sau đó trả lời từng người một.
Đối với Lâm Vãn: “Chúc mừng năm mới! Năm ngoái ngươi đã làm việc cực nhọc quá rồi, sang năm nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm việc quá sức nữa! Ta sẽ cho ngươi thêm mười ngày nghỉ phép có lương, bắt buộc phải nghỉ hết không được dư lại ngày nào!”
Về Lâm Thường: “Tổng giám đốc Lâm đừng lo lắng, đợi qua năm mới, chuyện đó ta sẽ giúp ngươi sắp xếp rõ ràng!”
Gửi lì xì lại?
Là điều không thể nào.
Lì xì là tấm lòng, ngươi gửi cho ta ta gửi lại cho ngươi, cảm giác như dây mơ rễ má từ chối nhau, đây là chuyện mà giới trẻ thế kỷ mới làm với nhau sao?
Vả lại, các khoản tiền thưởng phúc lợi mà tổng giám đốc Bùi thường phát, số tiền đó đều vứt ra biển hết rồi, hiện giờ nhận vài trăm vài nghìn tiền lì xì của các người thì quá đáng lắm sao?
Tất nhiên, nói cho cùng thì là do hệ thống không chi trả cho những chuyện như lì xì này...
Dựa vào số tài sản cá nhân đáng thương mà Bùi Khiêm đang có trong tay, nếu phát lì xì như Lâm Thường, phát xong cho một vài người là sẽ nhanh chóng phá sản như tốc độ ánh sáng.
Nếu như phát một trăm hai trăm, thì lại không phù hợp với thân phận của tổng giám đốc Bùi.
Vì vậy, dứt khoát không phát vậy!
Dù sao đi nữa cũng sẽ không có ai nghĩ rằng tổng giám đốc Bùi keo kiệt bủn xỉn.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn của những người khác cũng đến.
Trợ lý Tân: “Chúc gia đình tổng giám đốc Bùi vui vẻ, hạnh phúc bình an, năm mới, ta hy vọng tinh thần rực rỡ của Đằng Đạt có thể lan tỏa đến mọi bộ phận!” (Bao lì xì 666)
Đường Diệc Xu: “Đàn anh, năm mới chúc ngươi thử món ăn mới luôn ngon hơn so với ngươi tưởng tượng, chúc ngươi sẽ không bao giờ quên đi những giấc mơ đẹp đẽ mà ngươi đã mơ, chúc cho tâm tình ngươi luôn giống như buổi chiều ngày thứ sáu, chúc ngươi luôn hạnh phúc giống như một đứa trẻ!” (Bao lì xì 99,9)
Bùi Khiêm rất vui vẻ.
Xem giác ngộ của trợ lý Tân xem!
Hắn biết điều ta quan tâm nhất không phải là Đằng Đạt có kiếm được tiền hay không, mà điều ta quan tâm hơn hết là mọi người có thể hiểu rõ hơn về tinh thần Đằng Đạt hay không!
Bao lì xì 666 này cũng rất là hào phóng.
Những lời chúc phúc nhỏ nhoi của tiểu Đường cũng tốt, nghĩ đến điều kiện của tiểu Đường thì 99,9 đã là tấm lòng rất lớn rồi.
Bùi Khiêm phá lệ phát lại cho tiểu đường một bao lì xì 999, trả lời: “Cảm ơn! Một chút lòng thành của ta, nhận tiền đi mua thêm một ít đồ gia dụng!”
Các loại bao lì xì ùn ùn kéo đến, Bùi Khiêm có hơi nhận không hết nổi.
Ngoài sự vui vẻ ra, cũng rất hài lòng.
Không uổng phí thương yêu những nhân viên này mà!
Bình thường phát cho họ nhiều phúc lợi như vậy, đang Tết còn nhớ đến tổng giám đốc Bùi là tốt rồi!
Tổng giám đốc Bùi phát nhiều phúc lợi như vậy, cũng xem như lấy lại được tiền lời rồi!
Vẫn còn rất nhiều bao lì xì của những người khác, như Mã Dương, Nguyễn Quang Kiến, Kiều Lão Thấp, Chu Tiểu Sách, Lâm Xán Vinh, Lý Thạch...
Nhiều quá rồi, bao lì xì cũng có nhiều có ít.
Trong đó, người phát lì xì có mệnh giá lớn nhất là tổng giám đốc Lý, ra tay một phát là mười nghìn đồng, những người khác thì có vài chục, vài trăm, số lượng khác nhau.
Nhưng mà tổng giám đốc Bùi cũng không quan tâm, dù sao thì người gửi lì xì chính là đồng chí tốt!
Sau khi nhận bao lì xì xong, vừa kiểm kê lại đã phát hiện năm mới chỉ toàn nhận được bao lì xì, nhận được hơn sáu nghìn đồng.
Bận rộn mãi đến hơn mười giờ tối, mới xem như là đã trả lời lại hết từng tin nhắn chúc mừng năm mới.
Xoa xoa bờ vai có hơi mỏi của mình, Bùi Khiêm không khỏi xúc động, nếu lúc này trợ lý Tân giúp có thể giúp mình trả lời những tin nhắn này thì tốt biết bao!
Kết quả là quay đầu lại nhìn ba mẹ mình, vẫn đang giật lì xì.
“Nhanh lên, nhanh lên, cậu hai của hắn lại phát thêm bao lì xì 200 đồng, ta vừa mới giật được năm đồng!”
“Ta sẽ phát năm mươi đồng ngay bây giờ, ngươi xem kỹ nha, nhanh giật lấy.”
“Ta giật được một đồng rưỡi!”
“Giật được ít như vậy, ngươi cũng quá xui đi!”
“Một đồng rưỡi cũng là tiền được không.”
Bùi Khiêm lặng lẽ lắc đầu, chao ôi, người già cũng có niềm vui của người già ...
Nhận lì xì cũng gần xong rồi, Bùi Khiêm nằm trên sô pha cũng không có việc gì làm, mở trang web Điểm Kết của truyện Trung lên, muốn tìm một cuốn sách để đọc, giết thời gian.
Tùy tiện lướt lướt, vừa hay lướt đến cảm tưởng hoàn thành tác phẩm mới đăng vài giờ trước của Thôi Cảnh.
“Ừm?”
“Đây không phải là ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ kia sao?”
“Ừm, cũng nên kết thúc thật rồi!”
Bùi Khiêm rất vui vẻ.
Thôi Cảnh này, sau khi tiếp nhận đào tạo tinh thần Đằng Đạt xong đã thông báo trước sẽ kết thúc cuốn sách, sau hơn một tuần thì cuốn sách cũng chính thức hoàn thành.
Nói là kết thúc, nhưng thực tế cuốn sách này mới chỉ viết được hơn tám trăm nghìn chữ.
Cũng có thể nói, trước đây có thể hắn vẫn còn hơi do dự, nhưng sau khi nhận được chức vị “người quan sát đặc biệt”, đã quyết định kết thúc rồi!
Nhìn xem, dứt khoát làm sao!
Bùi Khiêm đã mở cảm tưởng hoàn thành tác phẩm lên, xem sơ qua các bình luận bên dưới.
“Bồ câu tinh anh lại về tổ ở ẩn rồi! Tám trăm nghìn chữ đã kết thúc, chẳng phải là kết nhảm thì là gì?”
“Nói chuyện xin nói chính xác một chút, rõ ràng là tám trăm ba mươi nghìn chữ.”
“Bớt nói nhảm đi, nhiều nhất bốn trăm nghìn chữ!”
“Ta nghĩ là cũng được, các hố phía trước về cơ bản đều đã được lấp rồi, tình tiết cốt truyện cũng hoàn chỉnh rồi.”
“Lầu trên, chính vì những độc giả có yêu cầu thấp như các ngươi, nên mới có nhiều tác giả không có nhân phẩm như vậy, nói kết thúc ngang là kết thúc ngang, nói thái giám là thái giám! Ta đề nghị tẩy chay bồ câu tinh anh này mãi mãi, cũng đừng đọc sách mới của hắn nữa! “