Lâm Thường bên kia hơi sững sờ, sau đó mới cười nói: “Đúng rồi tổng giám đốc Bùi, ngươi đã phát hiện ra rồi à? Ái chà, vốn định để hôm phim điện ảnh lên sóng tạo bất ngờ cho ngươi.”
“Tổng giám đốc Bùi ngươi đừng để ý quá, ta cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu, chỉ tùy tiện dùng tài nguyên sẵn có trong tay thôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.”
Bùi Khiêm tức nghẹn họng.
Nghe xem, câu này là do người nói sao?
Không tốn bao nhiêu tiền, chỉ tùy tiện dùng tài nguyên có sẵn trong tay thôi?
Con mẹ nó sau đó ngươi xếp hạng film cho ta gần 40%?
Lâm Thường thấy tổng giám đốc Bùi không có phản ứng gì, còn tưởng đã làm tổng giám đốc Bùi cảm động rồi, vội nói: “Thật đó, ta là có qua có lại thôi, tổng giám đốc Bùi ngươi đừng để ý.”
“Với lại, xếp hạng sau đó phải dựa vào tỷ suất xem và dư luận về phim điện ảnh, nói không chừng có thể giữ được hơn 30%.”
“Đương nhiên, đã là phim điện ảnh tổng giám đốc Bùi đầu tư, thế thì chắc chắn rất tuyệt vời, ta cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi thật sự cảm thấy không ổn, thế thì đợi sau khi phòng vé kiếm được tiền thì trả chút tiền tuyên truyền tượng trưng cũng được.”
Bùi Khiêm: “…”
Đợi phòng vé kiếm được món to?
Thế thì ta đã xuống đất nằm rồi! Còn nói chi đến vấn đề “bổ sung”, không cảm thấy quá muộn rồi sao!
Bùi Khiêm bất lực nói: “Chuyện phim điện ảnh là ai nói với ngươi vậy…”
Lâm Thường vui vẻ: “Thế nào, tổng giám đốc Bùi còn muốn cảm ơn người ta sao? Không cần đâu, chuyện phòng làm việc Phi Hoàng quay phim điện ảnh cũng không phải bí mật gì, nghe ngóng tí là nghe ngóng được mà.”
“Tóm lại, tổng giám đốc Bùi không cần để ý quá, chỉ cần có thể lo chu toàn chuyện A Vãn, chút tài nguyên tuyên truyền này có xá gì?”
“Đợi A Vãn về nhà thật, sau này mỗi bộ phim điện ảnh của tổng giám đốc Bùi ta đều tuyên truyền giúp ngươi!”
Bùi Khiêm: “…”
Nếu ngươi còn nói vậy thì cả đời này Lâm Vẫn cũng không thể quay về nhà họ Lâm các ngươi nữa đâu!
Bây giờ Bùi Khiêm mới hiểu được đại khái chuyện này là sao, rõ ràng là Lâm Thường hiểu sai ý, tự chủ trương làm “chuyện trong khả năng” để cảm ơn Bùi Khiêm đã làm nhụt chí Lâm Vãn.
Nhưng trong lòng tổng giám đốc Bùi khổ sở, ngươi cảm ơn ta chỗ nào, rõ ràng là đang hố ta!
Bùi Khiêm cười ha ha: “Giám đốc Lâm, phòng vé phim điện ảnh mà bùng nổ, thì chắc chắn ta và ngươi chưa xong chuyện đâu!”
“Tít” một tiếng ngắt máy.
Lâm Thường nhìn màn hình điện thoại, thấy hơi bất ngờ.
“Tổng giám đốc Bùi là tổng giám đốc Bùi, cách cảm ơn cũng khác người như vậy.”
Trên thực tế, Lâm Thường nói thì rất đơn giản, nhưng muốn tranh được vị trí cao như vậy cũng dốc sức một phen.
May mà mấy bộ phim điện ảnh khác cũng không dốc sức lắm, mới có thể ngày đầu tiên đã được xếp hạng cao như vậy.
“Xem ra A Vãn sắp phải về nhà rồi.”
Lâm Thường nghĩ hết sức tuyệt vời.
……
Thứ ba, ngày 22 tháng 2.
Không giờ đêm.
Một mình Bùi Khiêm lén đến rạp chiếu phim tầng trên cùng của đường Hoàn Vũ Thiên, đến xem xuất đầu của “Ngày Mai Tươi Đẹp”.
Hoàng Tư Bác, Chu Tiểu Sách, Lộ Tri Dao và Trương Tổ Đình đều không ở Kinh Châu, mấy ngày này bọn họ phải đến các thành phố lớn như Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành để tiến hành tuyên truyền, gặp mặt fans.
Lúc này chắc cũng đợi công chiếu ở rạp phim ở thành phố lớn nào đó nhỉ?
Mà sau đó Bùi Khiêm tự lén đến xem công chiếu, cũng sợ lỡ đâu ảnh hưởng công chiếu của phim quá mạnh, có thể hắn sẽ không khống chế được bản thân.
Không muốn bị người quen thấy, không thể thất thế tại chỗ, ảnh hưởng đến hình tượng của tổng giám đốc Bùi.
Trước khi vào rạp chiếu phim, Bùi Khiêm nghía bốt điện thoại công cộng Modeste trước, tối vẫn có người ở trang hát hò.
Thấy Modeste dường như đang trưng ra biểu cảm trào phúng, Bùi Khiêm thấy mí mắt mình giật giật, vội nhìn chỗ khác, nhanh chóng bước vào rạp chiếu phim, tránh việc phim điện ảnh chưa bắt đầu công chiếu mà tâm trạng đã sụp đổ trước rồi.
Vì mua được vé hơi muộn nên không mua được vị trí ngon, chỉ ngồi được một góc thôi.
Bùi Khiêm cảm thấy vị trí này cũng rất tốt.
Hắn cũng không muốn có trải nghiệm phim quá tốt gì đó, có xem là được rồi, mặt khác, chắc chắn rất nhiều cặp đôi đến xem bộ phim này, ngồi ở góc có thể đỡ ăn cơm chó.
Nhưng vừa ngồi xuống Bùi Khiêm đã cạn lời.
Bên cạnh là một cặp đôi.
Tránh tới tránh lui vẫn tránh không khỏi!
Bùi Khiêm chỉ có thể siết chặt bắp rang bơ trong tay, nhanh chóng chuyển sức chú ý của mình.
Tỷ lệ người xem được khoảng bảy tám chục phần trăm, chưa đạt đến trình hết chỗ. Đối với phim điện ảnh chiếu lúc rạng sáng mà nói đã là không tồi rồi, dù gì thì đây cũng là Kinh Châu, không phải rạp chiếu phim ở thành phố lớn như Đế Đô hay Ma Đô.
Đương nhiên, cái gọi là không tồi là tiêu chuẩn của người khác, đối với Bùi Khiêm, tỷ lệ này tương đối không ổn!
“Bình tĩnh bình tĩnh.”
“Chắc chắn phải duy trì tâm trạng ôn hòa.”
“Áng chừng người đến xem công chiếu đều là fans cứng cựa của Lộ Tri Dao, là người thuộc tuyến một trong nước, có fans cứng đến xem công chiếu cũng là chuyện rất bình thường, cũng rất hợp lý.”
“Đợi mấy fans cứng này xem xong, tỷ lệ xem của film này chắc chắn cũng giảm xuống.”
Bùi Khiêm vừa gặm bắp rang vừa trấn an bản thân.
Vừa qua không giờ, đèn cả hội trường được tắt, dần tối lại.
Bắt đầu là logo của các công ty, bao gồm cả phim điện ảnh truyền hình Thần Hoa và phòng làm việc Phi Hoàng.
Tiếng bàn luận trong rạp chiếu phim dần im lặng, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần vào màn hình lớn.
Phim điện ảnh chính thức bắt đầu.
Sau đó là danh sách người sáng tạo chính và nhạc background xuất hiện, là mấy cảnh kỳ công:
Trên bàn đặt mấy món ăn nhanh;
Đống giấy vụn và lon bia rỗng bên chân;
Trên màn hình nhỏ cứ lặp đi lặp lại chương trình quảng cáo;
Một túi khoai tây ăn được một nửa bên trong toàn là mảnh vụn…
Qua mấy cảnh này có thể thấy bối cảnh khoa học viễn tưởng của cả câu chuyện, phong cách của bàn, biển quảng cáo nhỏ trong phòng, không gian chật hẹp nhưng đầu cảm giác khoa học kỹ thuật, dường như đều ám chỉ đây là chuyện xảy ra ở thế giới tương lai.