Tiếng xì xào hỗn loạn bên tai dần rõ ràng, trên màn hình nhỏ đang chiếu một chương trình tạp kỹ được chế tác chỉn chu nhưng dường như không có gì đặc sắc, giọng tiếng anh và truyền ra, bên dưới hình ảnh cũng xuất hiện phụ đề.
Bóng lưng Lộ Tri Dao đang ngồi trên nền nhà, tựa vào giường, tập trung tinh thần nhìn màn hình lớn.
Đột nhiên, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh “kết quả dự đoán”, cùng lúc này, từ “congratulation” bắt mắt hiện ra với hiệu ứng pháo hoa chợt nổ ra trên màn hình, ý là nam chính đoán đúng rồi, có được tiền trong chương trình tạp kỹ này.
“Yes!”
Lộ Tri Dao phấn khởi hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt dùng sức vung vẫy, sau một loạt hành động ăn mừng, hắn đến chỗ mua thức ăn chuẩn bị mua một long bia…
?
Đột nhiên Bùi Khiêm ý thức được hình như hắn từng thấy cảnh này.
Kế tiếp là đoạn uống rượu kia!
Lúc mới quay, tổng giám đốc Bùi vẫn đích thân “chỉ điểm” kỹ năng diễn xuất cho Lộ Tri Dao…
Trong lòng Bùi Khiêm trầm xuống.
Bộ phim điện ảnh này, cmn lên hình vùng nổ vậy!
Trước đó lúc xem bản cắt dựng thô, cảnh đầu tiên không phải cái này à?
Khi phần đầu thay đổi lập tức dẫn đến hiệu quả đối lập!
Trong rạp chiếu phim im ắng, đến cả tiếng ăn bắp rang cũng rất nhỏ.
Bùi Khiêm chợt nảy sinh dự cảm “hình như hơi là lạ”.
Rất khác với bản cắt dựng thô!
Trên màn hình, Lộ Tri Dao không lại nhặt mấy lon ném ra ngoài, sau đó ngồi xuống đất, tựa bên cửa sổ, hai tay ôm lấy gối, chôn đầu vào giữa hai cánh tay/
Đây chính là cảnh mở màn của phim điện ảnh.
Cảnh tiếp theo được chuyển sang, không tiếp tục ở phòng con nhộng của nam chính nữa, lại bắt đầu chiếu cảnh bên ngoài.
Qua không giờ, thế giới bên ngoài biến thành thiên hạ của người cùng khổ.
Những tòa nhà chọc trời sừng sững trong màn đêm như những tấm bia phát sáng.
Lờ mờ có thể thấy đình viện và sân thượng trên đỉnh toà nhà, người giàu dư tiền xây nhà của mình ở nơi cao nhất của tòa nhà cao chọc trời, chắc chắn lúc về đến sẽ phát ra đủ ánh sáng, liên tục lấp lánh trong màn đêm, khiến người nghèo chỉ có thể ra ngoài mỗi đêm ba tiếng vô cùng kính ngưỡng.
Ở tầng dưới cùng của tòa nhà, đèn neon đủ màu cứ nhấp nháy, khác hẳn cảnh tượng như tiên cảnh trên tầng cao nhất của toàn nhà cao chọc trời.
Ánh sao yếu ớt và ánh đèn neon trên mặt đất dường như được nối với nhau bởi “bia mộ” phát sáng, trông khá hoang đường.
Hàng loạt những chiếc xe bay nhấp nháy ánh sáng nhiều màu khác nhau đang tới lui giữa các toà nhà cao chọc trời, như ánh sao nhấp nháy trong đêm đen, tạo thành nhiều dòng chảy đầy màu sắc.
Nhưng những người nghèo che ô đi trên đường trong cơn mưa rả rích lại không hề quan tâm đến tất cả những gì xảy ra trên đầu họ, bọn họ đang mua các loại thức căn hình thù kỳ dị nhưng cũng rất ngon, bắt đầu hoạt động giải trí rẻ tiền, dường như việc tính toán chi li vài đồng tiền cũng trở thành chuyện thường.
Trên truyền hình trong quán nhỏ ven đường chiếu tiết mục truyền hình, một người nghèo đã bị trừng phạt nặng nề vì đã đến thế giới bên ngoài “sai thời điểm”, MC đang “khuyên nhủ chân thành” tất cả cư dân phải tuân thủ quy định ra thế giới bên ngoài về mặt thời gian, đừng vi phạm quy tắc.
Đoạn này Bùi Khiêm chưa từng thấy.
Vì đa số cảnh trong đây đều dùng hiệu ứng hậu kỳ để chế tác, đa số đều đầu tư vào đây.
Thấy cảnh tượng đồ sộ thế này, hình như có thể làm giả nhờ hiệu ứng được thật, Bùi Khiêm càng căng thẳng hơn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Hiệu ứng chỉ có một đoạn nhỏ này, mấy phút mà thôi, phía sau không còn mấy cảnh lớn thế này nữa.”
Bùi Khiêm lại gom bắp rang nhét vào miệng, dùng thức ăn để giảm căng thẳng trong lòng.
Bộ phim vẫn cứ tiếp tục.
Lộ Tri Diêu “hít thở” ở bên ngoài ba tiếng đồng hồ, rồi lại về trong phòng bao con nhộng của mình, tiếp tục cuộc sống nhạt nhẽo ngày qua ngày.
Số trang miêu tả một vài chi tiết về cuộc sống mai này lúc ban đầu vốn không ít, ví dụ như bữa ăn cứu đói, ví dụ như giá cả của đồ ăn vặt đắt giá, ví dụ như có thể tham gia tiết mục gameshow thi đoán các thứ.
Đoạn này Lộ Tri Diêu biểu diễn khá hoàn hảo, hắn cũng chỉ là một người nghèo rớt mồng tơi ở tầng thấp cuối nhất, bị những thứ hỉ nộ ái ố đơn giản điều khiển.
Thấy chương trình truyền hình kiếm được tiền lời, hắn sẽ phấn chấn ăn mừng;
Thi đoán không hoàn được vốn, hắn sẽ bất lực mà phẫn nộ;
Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy trống rỗng và tuyệt vọng, nằm trong phòng bao con nhộng như xác chết, không hề nhúc nhích;
Có đôi khi hắn lại nhìn đến mấy cái quảng cáo mê người cùng với cuộc sống xã hội thượng lưu trên những căn nhà cao chọc trời phía xa, không ngừng hâm mộ.
Trên chương trình truyền hình bày quảng cáo với đủ loại đủ kiểu khác nhau, mặc dù chỉ được xem như là xuất hiện để làm bối cảnh, nhưng vẫn rất dùng cái tâm như những lần quay chụp trước.
Lâm Như Nghi lên sàn, chậm rãi xác định quan hệ yêu đương với nhân vật chính, sau đó đưa ra yêu cầu muốn tìm cách tham gia chương trình tìm kiếm tài năng...
……
Tình tiết sau đó, quả là Bùi Khiêm không thể quen thuộc hơn nữa, bởi vì toàn bộ tình tiết đại khái đều là hắn viết, hơn nữa hắn đã xem qua bản video cut thô rồi.
Nhưng xem một chút, hắn vẫn không tự chủ được mà chìm đắm vào nó, tâm trạng đều bị bộ phim này nắm giữ.
Biên tập lại quá xuất sắc làm cho độ dài tình tiết mỗi đoạn đều vừa đủ, cùng lúc để lại không gian dư vị, lại để cho tâm trạng người xem chuyển nhanh hợp với một đoạn tình tiết khác;
Kỹ năng biểu diễn tỉ mỉ của các diễn viên, làm cho từng hình tượng nhân vật sinh động được hiện ra hoàn mỹ trên màn ảnh, khiến khán giả sinh ra tình cảm đồng tình vô cùng mãnh liệt;
Bối cảnh âm nhạc xuất sắc, tô đậm tâm trạng vô cùng tốt, cảm xúc của khán giả bị dẫn dắt, hòa với cao trào của bộ phim;
Đạo cụ tinh xảo cùng với hiệu quả đặc biệt bên ngoài đã tiêu tốn một lượng tiền lớn, làm cho cả bộ phim toát ra một loại khí chất khoa học viễn tưởng riêng biệt, đồng thời tạo cho người xem có cảm giác như là một thế giới khác xa thế giới hiện thực, lại có một loại cảm giác chân thực đến kỳ lạ, dường như trong phim hiện ra một thế giới tương lai rất chân thực...