Đây chính là ma lực của phim điện ảnh và truyền hình.
Một câu chuyện đơn giản đại khái cuối cùng là một câu chuyện cứng nhắc vô lực, mà một khi phim điện ảnh và truyền hình vận dụng rồi được quay thành phim, cũng sẽ bị thêm vào một đống chi tiết, đồng thời dùng nhiều cảm quan nghe nhìn kích thích, tạo ra một loại cảm nhận hoàn toàn mới.
Những chi tiết này hoàn mỹ như vậy, ngay cả trong quảng cáo phim cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy hài kịch trong đó, thậm chí còn sẽ có người suy đoán trong quảng cáo rất nhiều ý nghĩa sâu xa không rõ đều rất có ý tứ!
Bùi Khiêm thẫn thờ bỏ vài miếng bắp rang vào trong miệng, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Cái kịch bản mình viết ra đặc biệt như vậy à???
Nội dung chính của cốt truyện thật sự là bản thân hắn viết giống như bình thường, thế nhưng mấy thứ này quay chụp rồi tuồn ra ngoài, lại hoàn toàn khác xa với dự đoán của hắn!
Trong tình tiết của nửa đoạn đầu hoàn toàn không nhận ra gì cả, trong nửa đoạn sau của tình tiết, đột nhiên cả câu chuyện cũ đột ngột bẻ lái, lộ ra răng nanh dữ tợn!
Màn ngả bài này của Lâm Như Nghi với Lộ Tri Diêu, một loạt âm thanh hít khí lạnh vang lên trong rạp chiếu phim.
Hiển nhiên, rất nhiều khán giả đều bị hành động thần kỳ này làm cho kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn khó mà chấp nhận được.
Nhưng, cái cảnh tượng tức miệng mắng to trong tưởng tượng của Bùi Khiêm lại không xuất hiện.
Trái lại mọi người lại càng thêm nghiêm túc mà xem!
Thậm chí ngay cả bản thân Bùi Khiêm, cũng hoàn toàn không có bất kì cảm giác tức giận hoặc là bị đánh bả, chỉ là trong cảm giác khiếp sợ mà mong đợi tình tiết tiếp theo phát triển.
Ngay lập tức, hắn nhận ra được chỗ này có vấn đề rất lớn.
Không phải vậy chứ, vì sao mình xem cảnh đó mà không cảm thấy tức giận vậy kìa?
Cái này không phải là tình tiết kịch độc vô cùng hay sao?
Lại bỏ vào miệng một vốc bắp rang, Bùi Khiêm cố gắng phân tích nguyên nhân xuất hiện tâm trạng này.
Dường như là bởi vì bộ phim tạo ra một cảm giác xa cách rất riêng.
Đoạn mở đầu này, bộ phim tốn không ít độ dài để miêu tả cuộc sống hàng ngày của nhân vật chính, bao quát việc hắn ăn thức ăn nhanh, xem chương trình truyền hình đặc sắc, hừng đông đi dạo thoải mái trong giây lát không mục đích trên đường.
Trong quá trình quay phim, cảm giác mà ống kính mang đến cho người ta hệt như một cái máy theo dõi, lạnh như băng, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì mà bao quát lên thế giới cuộc sống của nhân vật chính.
Chuyện yêu đương của nam nữ chính thì tiêu tan sự ngọt ngào, đương nhiên nỗi đau đớn khi chia tay cũng không có, phương pháp này có thể làm cho khán giả cảm nhận được tâm trạng lay động của nhân vật chính, rồi lại giống như cách một tấm kính, sẽ không khơi gợi tình yêu lay động mãnh liệt nơi tận đáy lòng.
Đột nhiên Bùi Khiêm nhận ra dường như mình đã mắc phải một sai lầm.
Phim điện ảnh là một loại nghệ thuật biểu đạt hình thức, nhưng kịch bản giống nhau giao cho đạo diễn không giống nhau quay, lại có thể cho ra lò tác phẩm hoàn toàn khác nhau!
Đây là bởi vì trong quá trình quay phim, đạo diễn sẽ không ngừng thêm vào một ít “hàng lậu”, phương pháp quay phim, đủ loại chi tiết trong phim điện ảnh, tiết tấu xét đoán cốt truyện...
Tất cả những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của khán giả đối với cốt truyện.
Kịch bản có vẻ vô cùng nhạt nhẽo khi vừa liếc mắt sau khi trải qua quá trình quay chụp đậm mùi phong cách cá nhân của đạo diễn, lại biến thành kinh điển trong lịch sử phim điện ảnh, cũng bởi vì nguyên nhân này đó!
Hiển nhiên, đối với lý giải về cốt truyện này, ý ban đầu của Chu Tiểu Sách và Bùi Khiêm hoàn toàn khác nhau...
Mà dễ nhận thấy rằng đạo diễn dựa theo lý giải của mình để quay chụp, đó là lí do mà khi biên tập lại và làm xong hậu kì, cả bộ phim đã hoàn toàn lệch khỏi ý kiến mà Bùi Khiêm vốn muốn biểu đạt lúc đầu.
“Độc tính” bản gốc đã bị xóa bỏ gần hết, thay vào đó là một cảm giác thương xót xuất phát từ nội tâm.
Việc làm của nữ chính vô cùng đáng hận, nhưng khán giả lại không hận cô ta nổi;
Rõ ràng vai nam chính rất thảm cũng rất ngu, nhưng khán giả lại có một chút đồng cảm với tâm trạng của hắn, ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.
Mà cuối cùng khi nam chính nhận được khối tài sản kếch xù, dường như trở thành một người trong giới thượng lưu, khán giả cũng không mừng dùm cho hắng, trái lại có thể cảm nhận một điều rất rõ ràng, rằng hắn đã đánh mất chính mình.
Trong nháy mắt quan cảm của khán giả dành cho nam chính trở nên xa lạ, có thể cảm thấy được rằng, trong vòng xoáy vật chất và kim tiền, hắn đã hoàn toàn đánh mất chính mình.
Tài phú cũng không khiến hắn trở thành người trên người, trái lại đang thao túng cuộc đời của hắn, khiến hắn biến thành một kẻ đáng thương.
Cuối cùng, nhân vật chính do Lộ Tri Diêu đảm nhận diễn bị giám khảo do Trương Tổ Đình thủ vai tính kế, thân bại danh liệt lại còn mắc một món nợ khổng lồ, nằm trên giường như một kẻ vô dụng.
Mà trên màn ảnh lớn, người phụ nữ được giám khảo chọn lựa thay thế hắn, đang làm những chuyện mà trước đây hắn thường làm, dường như câu chuyện tiến vào trong luân hồi tuyệt vọng của một kẻ khác...
Màn ảnh tối đi.
Bộ phim đến đây là kết thúc.
Bài hát kết phim vang lên, trong tiếng ca để lộ sầu muộn và thê lương rất khác lạ.
Đây vốn dĩ là bài hát mà nữ nhân vật chính do Lâm Như Nghi thủ vai hát trong đợt tham gia tuyển chọn, bị hội đồng giám khảo tàn nhẫn mà móc mỉa, châm chọc, nói ngũ âm của cô không được đầy đủ, khi đó cũng không khắc sâu ấn tượng trong lòng khán giả.
Nhưng khi đặt ở kết phim, lời ca của bài hát này dường như có một chút biến hóa nhè nhẹ, hai phiên bản đối lập với nhau, lại thêm một thi vị khó mà nói rõ được.
Bùi Khiêm nhìn về phía mọi người trong rạp chiếu phim.
Chuyện gì xảy ra vậy, cái phần cuối này chưa đủ độc hay sao?
Bây giờ không phải mấy người phải đứng lên hô hào trả vé hay sao?