Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 713. Tổng Giám Đốc Bùi Cảm Động Đến Phát Khóc (2)

Chương 713. Tổng giám đốc Bùi cảm động đến phát khóc (2)
Chương 713. Tổng giám đốc Bùi cảm động đến phát khóc (2)

Có lẽ, ít nhất cũng phải có một vài âm thanh giống như là “đệt” hay là “cái mịa gì vậy” chứ hả?

Nhưng cả sảnh vẫn yên tĩnh như cũ, thậm chí còn không ai chịu đứng lên, lại càng không có ai lên tiếng.

Một đoạn danh sách dàn diễn viên.

Bùi Khiêm phát tên của mình được đặt tại vị trí đầu tiên của đội ngũ biên kịch, khác với cả nhóm, hơn nữa còn viết “bày tỏ lòng cảm ơn”.

Điều này cũng không xoa dịu được tổng giám đốc Bùi với trái tim đang đóng băng.

Trailer đầu tiên, là do giám khảo do Trương Tổ Đình thủ vai đang nhàn nhã hưởng thụ ngày nghỉ ở một khu nhà cấp cao, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu đỏ, dung dịch rượu màu đỏ sậm chiếu lên gương mặt của giám khảo.

Người phụ nữ ngồi ở phía đối diện điểm trang cầu kỳ, trong một khung cảnh hỗn loạn, người phụ nữ hoảng loạn mà đứng lên đi ra ngoài, giám khảo kinh hoảng đứng lên, ly rượu đỏ trong tay rơi xuống đất, từng mảnh nhỏ bắn tung tóe.

Sau một khoảng thời gian, giám khảo vẫn chưa quay lại.

Mà người nữ chủ trì thoạt nhìn vô cùng hốt hoảng lại trở về chỗ ngồi, dùng một cái ly mới rót một ít rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch.

Cuối cùng trên màn ảnh giữ lại nét kiều diễm trên môi cô nàng, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ý thâm sâu khó dò.

Lại thêm một đoạn danh sách dàn diễn viên.

Cái trailer thứ hai, vẫn là vai nam chính trong phòng bao con nhộng.

Dáng vẻ bại liệt của vai nam chính trong cảnh này vẫn không thay đổi, nhưng tóc và râu mép đã rất dài cùng với nếp nhăn tang thương trên mặt, là đang ám chỉ đã một khoảng thời gian rất dài trôi qua.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn ào huyên náo, còi báo động vang lên.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bao con nhộng bị phá tung, giống như có ai ném thứ gì đó vào bên trong rồi xoay người rời đi.

Bên ngoài vẫn thấp thoáng truyền tới tiếng gầm gừ tức giận, dường như những người bên trong cuộc xung đột võ lực bùng nổ kịch liệt này là những kẻ nghèo rớt mồng tơi chờ đợi tiền để duy trì trật tự.

Vai nam chính ngơ ngác đi ra cửa, phát hiện đó là một cây súng lục dính máu.

……

“Tạch” một tiếng, ngọn đèn trong rạp chiếu phim sáng lên.

Rất nhiều khán giả như vừa mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đều đứng dậy hết cả.

Khán giả không có phàn nàn cũng không tức giận mắng chửi, trái lại mỗi một người đều im lặng không nói gì, như thể vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mạch cảm xúc của bộ phim.

Cũng có người đang thấp giọng thảo luận.

“Bộ phim này tuyệt quá đi... Đây thật sự là bộ phim của đạo diễn trong nước à?”

“Đúng vậy, vừa giàu trí tưởng tượng, vừa đảo ngược thần kỳ, ta xem đến váng vất cả người đây!”

“Không biết tại sao sau khi xem xong ta lại cảm thấy trong lòng có hơi muộn phiền...”

“Tạo dựng tình tiết còn rất đẹp mắt.”

“Dù sao vẫn cảm thấy nội dung cốt truyện đã khắc rất sâu, rất nhiều nơi chưa từng xem đến u mê thế này, hay là chờ bình luận phim đi.”

“Đừng nói, kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Diêu trong bộ phim này thật không tệ, không ngờ vậy mà không có một chút cảm giác xa cách đấy!”

Đôi tình nhân ngồi bên cạnh cũng đứng dậy, ra ngoài cùng với đoàn người.

“Không phải khung cảnh yêu đương như trong tưởng tượng, có điều là lại vô tình mà coi rất được đó!”

“Bộ phim này thật sự quá động lòng người rồi, tớ khóc không kiềm được luôn này.” Nữ sinh dùng khăn giấy lau nước mắt.

Cô bé hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, sau đó thấp giọng nói: “Cậu nhìn anh trai kia cũng bị làm cho cảm động đến bật khóc kia kìa.”

Trên chỗ ngồi, Bùi Khiêm lặng lẽ bỏ mấy lát khoai lang vào miệng, nước mắt rơi đầy trên mặt.

Thôi rồi, bộ phim này toang rồi!

Đánh giá của những người xem này là cái quỷ gì vậy hả?

“Đáng tiền vé”?

“Rất đẹp mắt”?

“Tình tiết khắc sâu”?

“Mong chờ bình luận phim”?

Đây là đâu, ta là ai!

Quý vị khán giả ơi, sai hết rồi!

Ta chỉ muốn hạ độc chết mấy người thôi!

“Ợ”.

Bùi Khiêm vừa khóc vừa ợ một cái.

Hình như ăn hơi nhiều bắp rang rồi...

Sau khi từ rạp chiếu phim về đến nhà, Bùi Khiêm nằm uỵch xuống giường, ngủ như chết.

Cái gì? Phim rất được hoan nghênh?

Cái gì? Lần tạo tiếng vang đầu rất tốt?

Ảo giác, đây đều là ảo giác!

Bùi Khiêm không ngừng nói với chính mình rằng, chỉ cần ngủ một giấc là mọi thứ đều sẽ ổn thôi!

Ngủ một mạch đến trưa ngày thứ hai, Bùi Khiêm mới nhập nhèm tỉnh dậy.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, quả nhiên, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Hoàng Tư Bác, Chu Tiểu Sách, Lâm Thường… Đủ loại người gửi tin nhắn tới thăm hỏi.

Không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói gì.

Bùi Khiêm không dám nhìn, hắn gạt qua những tin nhắn này một cách cẩn thận từng tí một, sợ không cẩn thận nhấn mở.

Sau đó, Bùi Khiêm đặt cơm ở Takeaway Netfish.

Ngồi trước máy vi tính, hắn thấy buồn bực cứ như cuộc đời trở nên có hơi tẻ nhạt vô vị.

Sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, Bùi Khiêm mới cầm điện thoại di động lên, mở ra app Gouyan trong vẻ mặt phức tạp.

Ấn mở mục “Doanh thu hôm nay”, xếp ở vị trí thứ nhất là ‘Ngày Mai Tươi Đẹp”.

Tiền bán vé ngày: 7840000, tiền bán vé dự tính con mẹ nó…”

Bùi Khiêm cảm giác mắt mũi tối sầm vào, suýt nữa thì quăng luôn chiếc điện thoại di động.

Quá tuyệt vọng, loại cảm giác này làm người ta tuyệt vọng quá!

Con mẹ nó mới chiếu phim có nửa ngày, tiền bán vé đã vọt lên gần 8000000!

Bùi Khiêm vốn còn nghĩ tiền vốn đầu tư vào phim này là ba mươi triệu, dựa theo tỷ lệ chia thì ít nhất tiền bán vé cũng phải hơn trăm triệu mới hồi vốn được.

Mà loại phim thế này thì tiền bán vé được hơn trăm triệu thế nào được??

Nhưng mà ước đoán của app Gouyan lại vả mặt hắn luôn, tiền bán vé dự tính hai trăm mười triệu!

Ước đoán này mà bên app phim dự tính ăn chia là được suy đoán ra dựa trên đủ loại yếu tố như tần suất chiếu, tỷ lệ xem, chiều hướng tiền bán vé v.v… của bộ phim đó. Mặc dù sẽ sinh ra dao động từ nhiều nhân tố không xác định, cũng chưa chắc đã chuẩn một trăm phần trăm, nhưng xét khái quát thì sẽ không lệch mấy!

Hết chương 713.
Bình Luận (0)
Comment