Bùi Khiêm cẩn thận từng xem qua tất cả video review điện thoại OTTO E1 một lượt, tình hình này có thể nói là vừa mừng vừa lo.
Lo lắng là, bên truyền thông đánh giá thực sự có không ít những lời nói tốt về chiếc điện thoại này.
Trong quá trình giới thiệu ưu điểm của điện thoại này một cách chi tiết, bên truyền thông nói rằng điện thoại này “được làm bằng nguyên vật liệu chắc chắn”, hơn nữa cũng cung cấp một mô tả chi tiết về những lợi ích kèm theo ở trên.
Vui ở đây là, trải qua một quãng thời gian hot trend náo động, xuất hiện tâm lí đảo ngược của dân cư mạng!
Tuy rằng đánh giá của truyền thông về chiếc điện thoại khá tốt, nhưng đồng thời vẫn đưa ra những khuyết điểm của nó, ví dụ “đắt, nặng và không mua được”.
“Đắt” và “nặng” thì không cần nói rồi, chiếc điện thoại này không còn nghi ngờ gì, nữa đạt được danh hiệu “máy một phần bốn cân” “mòng biển một phần bốn cân”, đồng thời cũng được mệnh danh là “điện thoại quý tộc” “sản phẩm thuế IQ”, tuy rằng đây là một sự hiểu nhầm, song cũng làm xáo trộn tầm nhìn của một số cư dân mạng hóng hớt.
Có điều trong buổi họp báo, Thường Hữu đã sử dụng phương pháp tự đánh giá thấp bản thân mình ở nhiều góc độ nhằm vào hai vấn đề này, vì thế mà việc bôi đen trên mạng cũng không còn quá gay gắt.
Hai điểm này không gây ra quá nhiều phản ứng, ngược lại còn khiến cho điện thoại OTTO E1 được dán mác “vật phẩm thực sự có giá trị”.
Khuyết điểm quan trọng nhất, vẫn là “không giành mua được”, khiến nhiều cư dân mạng coi đây là một hoạt động marketing có chủ đích!
Trên mạng, tranh luận về việc “một nghìn chiếc điện thoại sẵn” là nhiều nhất, có thể dễ dàng thấy được đủ loại lời bàn bất mãn.
“Ta đã thấy nhiều thủ đoạn marketing bỏ đói rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy rõ ràng đến vậy đó!”
“Đúng đó, người ta có marketing bỏ đói thì cũng chuẩn bị mấy nghìn hoặc mười mấy nghìn chiếc dự trữ, mà nhà này thì ngược lại, chỉ chuẩn bị một nghìn chiếc dự trữ, sau đó giành giật hết ngay trong buổi họp báo, tạo dựng ảo giác ‘điện thoại di động của bọn ta rất hot’ cho mọi người, đều là trò cũ cả rồi!”
“Nói không chừng buổi họp báo này dùng để câu kéo đấy chứ?”
“Đâu chỉ là người của hiện trường buổi họp báo, ta còn cảm thấy mấy bên truyền thông này hơn phân nửa cũng nhận tiền mà làm đấy!”
“Nhà máy và cửa hàng tư nhân có thể cho đám đầu cơ đặt hàng trước, lăng xê một chút như là ‘bán sạch tại chỗ’, rồi sau đó sẽ hợp lực tăng giá điện thoại lên, kế hoạch thuận lợi ngay! Kết phường lừa dối kẻ ngu, chủ hãng và bọn đầu cơ cùng thu lợi nhuận!”
“Một đám đầu cơ!”
“Giải tán giải tán đi, rõ ràng điện thoại di động này không có ý định buôn bán đàng hoàng mà, làm ơn đừng đẩy đưa tin tức liên quan cho ta nữa!”
“Cứ chờ mà xem, về sau mấy chiếc điện thoại di động này nhất định sẽ tiếp tục làm marketing, mỗi lần chỉ đưa ra một nghìn cái rồi bán sạch trong vài giây, xây dựng hiện tượng giả tạo rằng điện thoại di động này đang là mặt hàng best-seller, vậy mới có thể duy trì mức giá cao được. Một khi mở rộng cung ứng, rất nhanh sẽ có người phát hiện điện thoại di động này vốn không đáng tiền, tuyệt đối sẽ sụp đổ ngay tại chỗ!”
“Bây giờ hẳn là đã có rất nhiều người tỉnh ra rồi nhỉ?”
“Đừng nói vậy chứ, ta vẫn rất tin tưởng danh tiếng của Đằng Đạt, huống chi giám đốc Thường đã nói rồi, trước mắt đang gấp rút chuẩn bị hàng hóa, ngày mai sẽ bán hai nghìn chiếc.”
“Ha ha, hai nghìn chiếc hả? Gấp rút chuẩn bị hàng thì lập tức chuẩn bị hai nghìn chiếc hả? Đừng có đùa ta chứ? Còn nói đây không phải là marketing bỏ đói hay sao?”
Thấy mấy lời bàn như thế, Bùi Khiêm hiện cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Quả nhiên, ánh mắt người tiêu dùng sáng như tuyết vậy, vẫn có người hiểu chuyện!
Phải duy trì, nhất định phải duy trì như vậy!
Chỉ cần tâm trạng nghi ngờ quý giá của mấy người vẫn có thể duy trì đến cuối tháng này, mấy người chính là ân nhân lớn của ta đấy!
“Rừm... rừm...”
Khi hắn đang mong đợi, điện thoại trên bàn rung lên.
Bùi Khiêm cầm lên nhìn một cái, là Hạ Đắc Thắng gọi tới.
“Hửm? Là chuyện của app Học Bá Đến Mau à?”
Bùi Khiêm vội vàng nghe máy.
Lúc trước hắn đã dặn dò Hạ Đắc Thắng rồi, tiền kiếm được bằng nào, thì phải tiêu từng ấy cho ta!
Có phải đã tiêu rồi hay không nhỉ?
“Tổng giám đốc Bùi, hạng mục Học Bá Đến Mau đã mua lại được rồi! Toàn bộ cổ phần!” Hạ Đắc Thắng có chút kích động, “Đúng rồi, người phụ trách bên phía giáo dục Tự Đức cũng đã kéo tới, vốn không cần đào đi, hắn bị khai trừ rồi!”
Bùi Khiêm sửng sốt, thuận lợi như vậy sao?
Cứ như vậy mua được luôn?
Nếu như nhớ không lầm, giáo dục Tự Đức thu mua hạng mục Học Bá Đến Mau, hình như vẫn chưa tới một tháng.
Hạ Đắc Thắng mua được nhanh đến như vậy, hẳn là tốn không ít tiền chứ hả?
Bùi Khiêm cũng không nhịn được mà phấn khởi hẳn lên: “Tốn bao nhiêu tiền?”
Bên kia điện thoại, Hạ Đắc Thắng nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta bỏ ra hơn năm triệu!”
Bùi Khiêm: “?”
Sao chỉ mới dùng có năm triệu vậy???
Lúc trước bán tháo mấy cái cổ phần kia, thế mà bán lời đến những mười lăm triệu, nhưng là dưới tình huống không tiếp tục bán 20% cổ phần cuối cùng.
Kết quả chỉ dùng một phần ba đã mua lại được?
Hơn nữa có phải bên giáo dục Tự Đức là cọp con không vậy, không phải mấy người tốn bốn mươi triệu để mua hạng mục này hay sao, vậy mà lại bán đi với giá năm triệu?
Mấy người không thể nâng giá lên được hay sao? Hả?
Nghe tổng giám đốc Bùi bên đầu kia điện thoại im lặng không nói gì, Hạ Đắc Thắng còn tưởng rằng hắn không hài lòng với giá tiền này, vội vàng giải thích.
“Tổng giám đốc Bùi, thật ra thì giá tiền này đã rất thấp rồi.”
“Sau khi bên phía giáo dục Tự Đức thu mua hạng mục này, cũng gióng trống khua chiêng làm một vài hoạt động, ví dụ như ép buộc học viên nhà mình lôi kéo người đăng ký, bán khóa khọc trong hạng mục các thứ các thứ, nhưng rất nhanh đã lập tức bị mắng chửi ngập đầu, số liệu sụt giảm đột ngột!”
“Hơn nữa, hạng mục này vốn không thể sinh lời được, mỗi ngày đều đốt tiền!”