“Không ít nội bộ cấp cao của giáo dục Tự Đức cực kỳ bất mãn đối với lần đầu tư này, giữa hai bên vốn đã có mâu thuẫn rồi, vậy nên mấy giám đốc bên đó bèn nhân cơ hội này làm khó dễ, lần thu mua này được thúc đẩy chính là nhờ có họ tạo điều kiện, hạng mục này cũng bị vứt bỏ...”
“Sau khi không có ai quản lý, hạng mục này cũng không lấy được tài nguyên của giáo dục Tự Đức, càng ngày lại càng sa sút, trở thành cục diện rối rắm chỉ có ra mà không có vào.”
“Vì để tránh cho việc càng lỗ càng nhiều, giáo dục Tự Đức quyết định cắt thịt ngăn tổn hại, đúng lúc trong tay chúng ta có 20% cổ phần, có quyền ưu tiên thu mua, vậy nên giáo dục Tự Đức lập tức đi tìm đến ta.”
“Đương nhiên, ban đầu bọn họ ra giá rất cao, còn cố gắng lừa ta nữa.”
“Nhưng sao ta có thể để họ lừa cho được chứ? Hạng mục này là do ta dẫn dắt từ đầu đến cuối, ta biết rõ hạng mục này có gì, dăm ba câu đã làm bọn họ á khẩu không trả lời được!”
“Lúc này bọn họ đã nghĩ đến việc bán cho người khác, vậy nên ta chỉ hơi ám chỉ một chút, ta hiểu rất rõ tình huống của hạng mục này, chỉ cần hơi tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, bọn họ sẽ không bán được giá cao!”
“Vậy nên, sau mấy lần đàm phán, cuối cùng bọn họ mất hết kiên nhẫn, ta trực tiếp chém một nhát Đồ Long đao, chém xuống còn năm triệu!”
“Ta đã nói rõ với họ rồi, bây giờ hạng mục này chỉ có giá trị từng đấy mà thôi, nếu như kéo dài thêm chút nữa, năm triệu cũng không còn đâu!”
“Nếu kéo dài thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, thật sự còn có thể chém giá thấp hơn, nhưng ta nghĩ rằng bên tổng giám đốc Bùi hình như hơi gấp, sợ làm trễ việc, ta cảm thấy giá tiền này cũng không xê xích gì mấy, vậy nên mua lại luôn.”
“À đúng rồi, người phụ trách chịu trách nhiệm hạng mục này với nội bộ cấp cao kia bên giáo dục Tự Đức cùng gánh tội rồi bị khai trừ cả rồi, ta vẫn nhớ ngươi nói muốn đào hắn về, vậy nên ta đã liên hệ, kéo hắn tới rồi.”
“Nếu ngươi muốn gặp thì có thể gặp bất cứ lúc nào!”
“Tình huống gần như là như vậy đó, sao hả tổng giám đốc Bùi, chuyện này ta làm có gọn gàng không?”
Đầu điện thoại bên này, suốt cả buổi mà Bùi Khiêm vẫn không nói gì.
“Ngươi… làm tốt lắm.” Bùi Khiêm vừa buồn phiền vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Đắc Thắng ở đầu điện thoại bên kia còn không biết xấu hổ mà cười cười: “Nào có nào có, là do tổng giám đốc Bùi sáng suốt, ta cũng là dựa theo suy nghĩ của ngươi mà làm việc, nên mới có thành quả như bây giờ!”
“Nếu không phải trước đó ngươi để lại cổ phần chứ không bán tháo hết sạch, lại chỉ thị ta đi mua lại, ta vốn cũng không nghĩ đến mức này đâu!”
Bùi Khiêm: “. . .”
Được rồi, lại là lỗi của ta.
Mua cũng mua lại rồi, còn nói gì được nữa?
Bùi Khiêm thất vọng trong chốc lát, nói: “Người phụ trách kia, ngươi bảo hắn hai giờ chiều nay đến đầu tư Viên Mộng một chuyến, ta muốn gặp.”
Hạ Đắc Thắng: “Được, không thành vấn đề tổng giám đốc Bùi!”
Cúp điện thoại, Bùi Khiêm rất buồn rầu.
Hắn không nhận ra cái tên Hạ Đắc Thắng này còn có thể trả giá đấy.
Nhưng rõ ràng đây là một cái kỹ năng vô dụng nhất của tập đoàn Đằng Đạt!
Chẳng qua, nếu cục diện rối rắm của Học Bá Đến Mau có thể không ngừng tiếp diễn, cái động không đáy thâm hụt này đã mua về rồi, vậy thì mười triệu kia chỉ muốn đốt tiếp, sớm muộn gì cũng có thể thiêu hủy tất cả.
Ừm, dù sao so với có tiền cũng mua được thì tốt hơn!
……
Hai giờ chiều, Bùi Khiêm đi tới đầu tư Viên Mộng.
Hạ Đắc Thắng và người phụ trách nọ đã chờ trong công ty rồi.
“Xin chào tổng giám đốc Bùi!”
“Tổng giám đốc Bùi, đây chính là người phụ trách hạng mục Học Bá Đến Mau bên giáo dục Tự Đức, tên là Dư Bình An.”
“Đây chính là tổng giám đốc Bùi của Đằng Đạt bọn ta.”
Hạ Đắc Thắng giới thiệu hai người với nhau.
Bùi Khiêm đi đến rồi bắt tay Dư Bình An: “Chào ngươi! Cực khổ rồi!”
Vẻ cầu hiền nhược khát hiện trên gương mặt hắn.
Dư Bình An có phần được yêu thương mà lo sợ: “Tổng giám đốc Bùi... Ta, ta không khổ cực gì đâu.”
Bùi Khiêm đánh giá từ trên xuống dưới, người này thoạt nhìn có vẻ trung thực, đoán chừng là kiểu người đâm sau lưng người khác.
“Tới đây đi, mời ngồi mời ngồi.”
“Chúng ta nói chuyện dứt khoát với nhau đi, ta vẫn muốn tiếp tục để ngươi chịu trách nhiệm cho hạng mục Học Bá Đến Mau, mức lương trả cho ngươi thì cứ dựa theo tiêu chuẩn của công ty Đằng Đạt, nhận được các loại phúc lợi, sao hả?” Trên mặt Bùi Khiêm ngập tràn vẻ chờ mong.
Dư Bình An càng thêm được yêu thương mà lo sợ: “Tổng giám đốc Bùi... Ta... ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!”
Bùi Khiêm hài lòng gật đầu: “Ừ, vậy ngươi định chuẩn bị làm cụ thể là như thế nào?
Dư Bình An suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đám quản lý cấp cao của giáo dục Tự Đức quá là ngu xuẩn, một đám mù quáng! Nhất định phải ép buộc đăng ký, vẫn còn các loại quảng cáo chương trình học tăng thêm trong app cơ mà, giờ thì khiến cho app này loạn cào cào hết cả lên!
“Sau khi ta thế chân, nhất định sẽ chặt đứt mấy thứ đồ ngổn ngang ngày, không để lại bất cứ cái nào hết!”
“Để cho app Học Bá Đến Mau sạch sẽ như lúc ban đầu, cảm giác sạch sẽ, sẽ nhận được tin tưởng của tất cả người tiêu dùng thêm một lần nữa!”
Bùi Khiêm không nói gì.
Cái tên Dư Bình An này, thái độ liều mạng ụp nồi cũng không phải là sai, nhưng vấn đề là ở đây, nếu thật sự “bỏ phong cách của giáo dục Tự Đức”, chẳng phải app này sẽ quay lại tình huống ban đầu à?
Vậy không được, chẳng lẽ phải để mười triệu kiếm được của ta trở nên vô ích hay sao?
Phải giữ vững trạng thái như bây giờ mới được, cũng không thể làm rối loạn được!
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, nói: “Không ổn.”
“Ngươi sẽ phải giữ nguyên tình trạng của app này, không được xóa bỏ nội dung hiện có dù chỉ một cái, hiểu chưa?”
“Tất nhiên, cũng không cần thêm chức năng mới vào.”
“Ban đầu lấy ổn định làm chủ, hành động không bằng ngồi im.”
Dư Bình An ngây ngẩn cả người, nhìn Hạ Đắc Thắng bên cạnh theo bản năng.