Một khi bão hòa, sự hứng thú giải trí trong bốt điện thoại công cộng của nhiều người cũng giảm dần, dự án này cũng sẽ kết thúc ở Kinh Châu.
Đương nhiên, Bùi Khiêm rất muốn hỏi, vì sao không mở tiếp ở Lữ Châu, Lâm Thành thậm chí là Đế Đô, Ma Đô? Chẳng phải bên đó vẫn có thị trường sao?
Nhưng quyết phải kiềm chế.
Tóm lại Trương Vọng quay đầu kịp thời, đáng mừng đáng mừng!
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng gật đầu: “Ừm, tốt lắm.”
Trương Vọng hỏi: “Thế thì, tổng giám đốc Bùi, nếu sau này ta có mơ ước khác muốn thực hiện, có thể tìm ngươi đầu tư tiếp không?”
Bùi Khiêm: “…”
“Có thể, nhưng ta sẽ đánh giá dự án thật kỹ càng.”
Vốn dĩ Bùi Khiêm muốn từ chối thẳng, nhưng hình như có vẻ hơi kỳ nên chỉ có thể khách sáo đôi câu.
Đương nhiên, nghĩ đến thành tích huy hoàng của Trương Vọng, Bùi Khiêm cảm thấy đời này không thể đầu tư dự án của hắn nữa.
… Trừ khi dự án thần cấp có thể lỗ tuyệt đối, Bùi Khiêm mới mới xem xét thử.
“Được rồi, thế ta không phiền ngươi làm việc nữa, tạm biệt tổng giám đốc Bùi!”
Trương Vọng trả điện thoại cho Hạ Đắc Thắng.
“Không còn chuyện gì khác nhỉ?” Bùi Khiêm hỏi.
Hạ Đắc Thắng: “Còn có chuyện khác, tổng giám đốc Bùi. Nhưng… ta có chuyện muốn nhắc ngươi, hai mươi triệu trên tài khoản của chúng ta tiêu thế nào đây? Ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hình như trước đó đã dặn Hạ Đắc Thắng thật, bảo hắn cách một khoảng thời gian nhắc mình chuyện tiền trong tài khoản của đầu tư Viên Mộng một câu.
Không thể quên số tiền chục triệu này, nếu giữ đến kết toán vẫn không tiêu hết thì vấn đề thế kia sẽ rất nghiêm trọng.
Hai mươi triệu nên tiêu vào đâu đây…
Hả?
Hai mươi triệu?
Đột nhiên Bùi Khiêm ý thức được hình như con số không đúng lắm!
Đầu tư Viên Mộng tiêu năm triệu mua dự án Học Bá Đến Mau về, trên tài khoản chắc chỉ còn mười triệu mới đúng?
Hai mươi triệu là quần què gì?
“Khoan đã, hai mươi triệu đâu ra?” Bùi Khiêm chợt ý thức hình như chuyện này hơi sai sai.
Hạ Đắc Thắng nói như lẽ đương nhiên: “Dự án bốt điện thoại công cộng lời ấy.”
Trên đầu Bùi Khiêm chợt có dấu chấm hỏi bay ngang.
Ý gì?
Chẳng phải đã nói xong dự án bốt điện thoại công cộng ở Kinh Châu đã đến đỉnh rồi sao?
Chẳng phải Trương Vọng định tạm thời lui khỏi dự án bốt điện thoại công cộng để nghỉ ngơi sao?
Sao có thể kiếm được mười triệu trong thời gian ngắn như vậy?
Bùi Khiêm mơ hồ, miễn cưỡng ổn định cảm xúc của mình: “Bốt điện thoại công cộng chỉ ở Kinh Châu có thể kiếm được mười triệu?”
Hạ Đắc Thắng cười cười: “À, tổng giám đốc Bùi ngươi vẫn chưa biết sao?”
“Nghiệp vụ này ở Kinh Châu kiếm được chưa đến mười triệu, thực ra giống như ngươi nói, mỗi bốt điện thoại kiếm không nhiều mỗi ngày, vốn đầu tư lại lớn, căn bản số tiền kiếm được đầu tư vào xây dựng và bán hàng, không tiết kiệm được bao nhiêu.”
“Nhưng sau khi thị trường Kinh Châu bão hòa, Trương Vọng đã suy nghĩ hướng phát triển của sau này, nên hắn nghĩ đến cách kiếm tiền khác, đó là tìm đại lí!”
“Bốt điện thoại công cộng của thành phố khác vô thức được nhắm đến, trực tiếp liên hệ với các trung tâm thương mại lớn, đưa mô hình kinh doanh của chúng ta cho họ xem.”
“Mấy trung tâm mua sắm này cảm thấy bốt điện thoại công cộng có thể kiếm tiền, chúng ta bán bốt điện thoại công cộng cho bọn họ, bọn họ phụ trách, duy trì, bảo dưỡng, mà chúng ta thì chịu phần treo thương hiệu, sau đó lấy phần trăm số tiền của bốt điện thoại kiếm được.”
“Như vậy, vốn của chúng ta sẽ được giảm đến thấp nhất, cũng không cần tìm người duy trì, cũng không cần lo bốt điện thoại có kiếm được tiền không, ngồi đợi bán bốt điện thoại, chia phần trăm là được! Xem xét hiện tại, mô hình này duy trì kiếm cũng không tồi!”
“Nên bây giờ dự án này chỉ cần tìm mấy người duy trì, nhận đơn đặt hàng, duy trì công ty vận chuyển bình thường là được, đương nhiên Trương Vọng cũng không cần phải phí tâm để ý.”
“Như này chẳng phải dựa vào bán bốt điện thoại lại kiếm được mười triệu sao, đã nộp lên rồi.”
“Cho nên, tổng giám đốc Bùi, hai mươi triệu này chúng ta tiêu thế nào đây?”
“Tổng giám đốc Bùi?”
“Tổng giám đốc Bùi?”
Một lát sau, Hạ Đắc Thắng mới nghe thấy tiếng tổng giám đốc Bùi thở dài bên kia, hình như cảm xúc rất phức tạp.
Hắn không khỏi hơi não nề.
Tổng giám đốc Bùi sao vậy?
Ồ, hiểu rồi, chắc chắn là tổng giám đốc Bùi biết bốt điện thoại công cộng ra khỏi Kinh Châu, tiến ra khắp cả nước, cảm thấy dự án này gà con rời ổ, cảm thấy vui mừng thay nó!
Ừm, chắc chắn là vậy!
Bùi Khiêm bên đây chỉ cảm thấy sầu gần chết!
Mười triệu tuyệt hảo biến thành hai mươi triệu.
Áp lực lớn hơn rồi!
“Ta suy nghĩ đã, lát nữa trả lời ngươi.”
Bùi Khiêm cúp máy, vô cùng bất đắc dĩ, bắt đầu tính toán trên sổ tay xem rốt cuộc có thể ném số tiền này đi đâu.
Thời gian gấp rút, hình như mở mấy quán cà phê Internet Netfish ở thành phố khác không kịp rồi, nhưng bên Logistics Nghịch Phong có thể mở tiếp, vì mở khá nhanh, có thể mở trước kết toán một tuần.
Đồng thời, có thể tăng số lượng của điện thoại OTTO E1, cái này đốt tiền nhanh lắm.
Giả thiết Bùi Khiêm trữ năm nghìn điện thoại OTTO trong kho, vốn đại khái là hai mươi triệu.
Đương nhiên, nếu bán được… thế thì tình huống sẽ rất tệ.
Ngoài mấy cái này, Bùi Khiêm vẫn còn át chủ bài đỉnh cấp đó là dự án Palpitation Hotel!
Dự án Palpitation Hotel có thể tiếp tục đến chu kỳ sau, đốt tiền ở đây là hố không đáy, ăn sạch hai mươi triệu cũng không thành vấn đề.
Nhưng không đến mức bất đắc dĩ, Bùi Khiêm không muốn ném quá nhiều tiền vào Palpitation Hotel.
Vì càng ném nhiều tiền, mùi vị đáng sợ của nơi nàng càng cao, trải nghiệm càng kích thích, cơ sở hỗ trợ xung quanh cũng sẽ hoàn thiện nhanh chóng, không có lợi cho việc kiếm lỗ của dự án này sau này.
Vậy đưa Lữ Minh Lượng một số tiền, để hắn tiếp tục mở bưu cục Nghịch Phong khắp Lâm Thành, phủ sóng hệ thống cà phê Internet Netfish ở nơi có thể phủ sóng được.
Đưa khoa học kỹ thuật OTTO số tiền còn lại, để Thường Hữu trữ thêm hàng trong kho…
Bùi Khiêm đang nghĩ thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là Mã Nhất Quần gọi đến.
Bùi Khiêm cau mày, vội nghe ngay.