Không nghĩ tới đúng không, ta đã nhìn ra rồi!
Lý Thạch vô cùng kiêu ngạo móc ra một chiếc điện thoại di động OTTO E1 từ trong túi, mở ra một bức hình trong ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang cạn lời của Bùi Khiêm.
Nơi trong bức hình hết sức quen thuộc với Bùi Khiêm, đây là tầng chót của đường Hoàng Vũ Thiên, bốt điện thoại của Modeste nằm ở nơi này.
Trong bức hình, phía trước bốt điện thoại lại có một hàng người dài thật dài.
Bùi Khiêm đờ cả người.
Bởi vì nhìn thông tin trong bức hình, nó được chụp vào ngày hôm qua!
Tình huống gì thế, không phải lưu lượng của bốt điện thoại đã ổn định rồi sao? Không phải là không cần xếp hàng nữa sao?
Đây là chuyện gì thế trời?
Lý Thạch mỉm cười: "Cảnh tượng tương tự còn diễn ra ở hơn hai mươi bốt điện thoại khác nữa, có vẻ như những người chơi GOG này rất thích chụp ảnh chung với các anh hùng ấy, sau đó đi vào trong ấn một dấu mộc của anh hùng nữa."
"Cho nên tổng giám đốc Bùi, những bốt điện thoại này dựa theo chủ đề anh hùng GOG để trang trí, tất cả dấu mộc anh hùng bên trong đó chắc chắn cũng không phải chủ ý của ngươi, đúng không?"
Bùi Khiêm: "..."
Lý Thạch tiếp tục nói: "Hơn nữa tổng giám đốc Bùi, nếu như tình báo của ta không có sai làm, bốt điện thoại công cộng đã bày bên mỗi trung tâm thương mại khắp Kinh Châu rồi. Mà ở những thành phố khác, bốt điện thoại công cộng là hình thức gia nhập liên minh."
"Mỗi trung tâm thương mại trực tiếp đặt hàng, mình phụ trách đưa vào hoạt động giữ gìn, mấy tháng là có thể lấy lại vốn, mà nghiệp vụ bốt điện thoại công cộng đã chuyển hướng bán bốt điện thoại và thu hoạch lấy phần trăm để lấy lời, đúng không?"
"Vậy thì, bốt điện thoại chủ đề GOG nổi tiếng nhưu vậy, có một số thành thị đặt bốt điện thoại liền lập tức đặt mua toàn bộ anh hùng GOG, vốn chỉ là mua hai ba cái, hiện tại lập tức mua hơn hai mươi cái..."
"Chuyện này, cũng không có quan hệ với tổng giám đốc Bùi ngươi đúng không?"
Bùi Khiêm mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Một vạn chữ đờ mờ xẹt qua trong lòng hắn.
Đúng là hắn nghĩ tới bốt điện thoại chủ đề anh hùng GOG sẽ biến thành địa điểm du lịch nổi tiếng sau khi trò chơi được phát hành, nhưng căn bản không để ở trong lòng.
Lúc đầu hắn cho rằng mọi người cùng lắm là đến xung quanh bốt điện thoại đi đánh thẻ chụp ảnh mà thôi, sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với thu nhập.
Thực sự không ngờ tới, điều này trái lại kéo tăng lượng tiêu thụ của bốt điện thoại!
Hiện tại những thành thị khác muốn mua bốt điện thoại, đều càng có khuynh hướng mười mấy thương trường một lần mua toàn bộ bốt điện thoại chủ đề GOG anh hùng, tiện cho các người chơi GOG của thành phố đó tới đánh thẻ, kết quả lượng tiêu thụ của bốt điện thoại lập tức tăng cao!
Bùi Khiêm đã rơi vào trong trạng thái ngớ người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì.
Nhìn thấy biểu cảm đó của tổng giám đốc Bùi, Lý Thạch càng xác định rằng mình đã đoán đúng.
Hắn mỉm cười, tiếp tục nói: "Như vậy, kết nối giữa hạng mục Học Bá Đến Mau và bốt điện thoại lại là chuyện gì xảy ra đây?"
Lý Thạch mở app Học Bá Đến Mau ra trên điện thoại di động.
"quảng cáo của giáo dục Tự Đức bị dọn dẹp không còn một mảnh, rất nhanh đã vãn hồi được danh tiếng. Người sử dụng cũ hoạt động trở lại, không chỉ có kéo người sử dụng chạy mắt trong lúc giáo dục Tự Đức quản lý mà còn kéo các học viên và phụ huynh học viên cưỡng chế đăng ký giáo dục Tự Đức. Trong thời gian ngắn sau khi đầu tư Viên Mộng tiếp nhận, số người sôi nổi của app xuất hiện sự tăng trưởng trở lại nhanh chóng như kỳ tích."
"Không chỉ có như vậy, tính năng dạy học offline của app còn sẽ tự động thăm dò quán cà phê internet Netfish và bốt điện thoại công cộng ở phụ cận làm nơi gặp mặt, bù trừ lẫn nhau phí tiến hành giảm miễn trên diện rộng."
"Còn về tính năng sinh hoạt được thêm vào trong app Học Bá Đến Mau, đánh cờ hiệu 'làm việc và nghỉ ngơi kết hợp' cho Takeaway Netfish, điểm cuối làm tuyên truyền với một ít trò chơi cường độ thấp của nhà mình, vậy cũng không có liên quan tới tổng giám đốc Bùi đúng không?"
Bùi Khiêm triệt để cạn lời.
Ăn ngay nói thật, việc này thực sự đều không có quan hệ gì với hắn cả!
Thậm chí phía sau việc này, trước khi tổng giám đốc Lý nói ra ngoài, Bùi Khiêm cũng đều không biết gì cả...
Nhưng nhìn vẻ mặt ấy của tổng giám đốc Lý, Bùi Khiêm hoàn toàn hiểu tình cảnh hiện tại.
Bất kể là thừa nhận hay là không thừa nhận, trong lòng tổng giám đốc Lý đều đã có đáp án!
Cho dù Bùi Khiêm có thề thốt phủ nhận, tổng giám đốc Lý cũng sẽ chỉ mang một nụ cười đầy ẩn ý trên mặt, coi tất cả những gì hắn nói như là một lời đùa cợt giữa bạn bè.
Hoặc là nghiêm trọng hơn một chút, sẽ trở thành một loại… làm màu tương đối đặc biệt?
Bùi Khiêm cảm thấy tâm mệt, thậm chí ngay cả tâm trạng tìm người phụ trách bây giờ của hạng mục Học Bá Đến Mau là Dư Bình An để thu nợ cũng không có nữa.
Mà Lý Thạch thì làm bộ như là người thắng, vẻ mặt viết đầy hai chữ kiêu ngạo.
Nhìn xem, bố cục tinh diệu như vậy của tổng giám đốc Bùi đều bị ta xem thấu, sau đó bị ta nói đến á khẩu không trả lời được!
Đầu tư kiếm tiền, chưa từng vui vẻ như vậy!
Bùi Khiêm lại nhấp một ngụm cà phê, bình phục nỗi lòng.
Sau đó hắn mới vô cùng bất đắc dĩ nói: "Cho nên ngươi dự định làm sao đây?"
Lý Thạch mỉm cười: "Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, bọn ta không đoạt với ngươi đâu, chỉ là muốn uống chút canh."
"Bản thân hạng mục Palpitation Hotel này, bọn ta tuyệt đối không mù quáng chõ mũi vào đâu."
"Vùng khu công nghiệp cũ lớn như vậy, bọn ta tùy tiện chọn một lô, tùy tiện mở một quán nhỏ, làm ngành ăn uống, giải trí, tùy tiện bán một vài món đồ anime gì gì đó."
"Tuyệt đối sẽ không thêm phiền toái cho ngươi đâu."
Bùi Khiêm càng hết chỗ nói rồi.
Các ngươi mở tiệm ở chỗ này, bản thân chuyện đó đã là thêm phiền cho ta rồi!
Thế nhưng có thể nói gì đây, cả mảnh đất khu công nghiệp cũ lớn như vậy, cho dù Bùi Khiêm có muốn nuốt một mình cũng không nuốt vào được.