Tuy nhiên, mọi người cũng ngại khi mình là người đầu tiên mở miệng ra nói rút lui không đầu tư nữa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều đang chờ đợi người khác khác dẫn đầu.
Bùi Khiêm cũng không vội, dù sao thì cũng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mọi người suy tính kỹ lưỡng số tiền trong tay mình, nhất định sẽ có người đứng ra.
Song, Lý Thạch dường như cũng đã phát hiện ra điều này.
Hắn quả quyết tiến lên một bước, nhìn mọi người xung quanh: “Thế nào, lúc trước đã quyết định xong hết rồi, lẽ nào có người muốn bỏ cuộc giữa chừng?”
Trong giọng nói tràn ngập sự kiên định.
Bùi Khiêm: “...?”
Hắn nhìn nhìn Lý Thạch, vẻ mặt sững sờ.
Lý Thạch kiên định gật đầu với Bùi Khiêm, sau đó tiếp tục nhìn về phía những nhà đầu tư khác: “Vớ vẩn! Tổng giám đốc Bùi là đang thử thách quyết tâm của các ngươi!”
“Trước đây ai ai cũng đều nói nếu không phải dự án của tổng giám đốc Bùi thì sẽ không đầu tư, kết quả là đi được hai bước, nhìn thấy một ít môi trường bên ngoài, đã muốn thay đổi ý định? Cỏ mọc đầu tường còn kiên định hơn so với các ngươi!”
“Hãy nhớ lại những nhà đầu tư không tin tưởng tổng giám đốc Bùi khi đầu tư vào giáo dục Tự Đức, bây giờ họ như thế nào rồi!”
“Các ngươi cũng muốn bỏ lỡ một dự án tốt như những người đó?”
Khi những lời này của Lý Thạch vừa nói ra, ánh mắt của một số nhà đầu tư dường như muốn rút lui đã kiên định trở lại.
Liếc mắt nhìn nhau, đắm chìm trong suy tư.
Mà Lý Thạch lại nhìn về phía Bùi Khiêm, khuôn mặt mang theo nụ cười, dường như muốn nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, những người này ai cũng đừng mơ mà nghĩ đến việc đào ngũ!”
Bùi Khiêm: “...”
Ta mệt tâm quá.
Tâm trạng của Bùi Khiêm hiện giờ giống như gặp một đám chó hoang trên đường, chẳng dễ dàng gì mới liều mạng nhe răng trợn mắt dọa đám chó hoang này sợ đến mức muốn lùi lại, kết quả không biết cái đồ xỏ lá nào lại ném sang bên này một cục xương.
Thật hiển nhiên, tổng giám đốc Lý chính là đồ xỏ lá này.
Tục ngữ nói mắt thấy mới là thật, có mấy nhà đầu tư nhìn thấy cảnh tượng hoang vắng nơi đây đều đã định rời đi, kết quả một chiêu này của tổng giám đốc Lý đã trực tiếp thay đổi ý tưởng của bọn họ!
Vài nhà đầu tư liếc nhìn nhau, bị giọng điệu vô cùng kiên định của tổng giám đốc Lý lây nhiễm, không hiểu sao lại cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý.
Trước đó mọi người đã hẹn trước cùng nhau ném tiền sang đây, kia chỉ là nguyên nhân một phía.
Đối với các thương nhân trục lợi, không có hứa hẹn suông, nếu như có giấy trắng mực đen, vậy đều không gọi là hứa hẹn.
Thứ có lực sát thương chân chính đối với bọn họ là mấy câu nói đằng sau.
Tổng giám đốc Bùi đang thử thách quyết tâm của chúng ta!
Ngẫm lại Học Bá Đến Mau!
Mọi người suy xét, lúc trước khi đầu tư vào Học Bá Đến Mau cũng như vậy, tổng giám đốc Bùi luôn khuyên can mãi, đã khuyên lui không ít nhà đầu tư sinh lòng dao động.
Kết quả hiện giờ thì sao? Nhóm người kia đều đã hối hận đến xanh ruột!
Tất cả nhà đầu tư đang ở đây hiện giờ đều đầu tư vào khi đó, thậm chí thêm tiền và đầu tư vào, tất cả đều nhận được báo đáp phong phú từ trong dự án.
Giai đoạn này, các nhà đầu tư đều cảm thấy khó xử!
Báo cáo đầu tư thường lệ vốn không cao như vậy, đầu tư mạo hiểm lại rất dễ bị lừa, vừa không chú ý sẽ mất hết cả vốn.
Nhưng đi theo tổng giám đốc Bùi đầu tư, thật sự khiến cho mọi người nếm được ngon ngọt!
Do đó, liên tưởng đến nụ cười như có như không lộ ra bên khóe miệng tổng giám đốc Bùi lúc khuyên mọi người lùi lại, mọi người lập tức sinh lòng nghi ngờ.
Hình như tổng giám đốc Bùi lại chơi chiêu lạt mềm buộc chặt!
Hắn hiển nhiên muốn sàng lọc xuống bớt thêm một phần những nhà đầu tư trước mắt này, chỉ có người tuyệt đối tin tưởng hắn, tiếp tục đầu tư vào mới có tư cách chia canh uống với hắn!
Còn những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, vứt bỏ giữa đường, về sau sẽ vĩnh viễn bị loại trừ hết.
Nhìn lần đầu tư này xem, những nhà đầu tư trước đó không tiếp tục đầu tư vào Học Bá Đến Mau, không phải tất cả đều không đến lượt tham dự sao?
Không phải những nhà đầu tư này không muốn đến, hiện giờ bọn họ đều chỉ nóng lòng muốn dồn hết toàn bộ tài sản lên dự án của tổng giám đốc Bùi, nhưng vô dụng, không có cách nào cả!
Mọi người nhận được dự án đầu tư bên chỗ tổng giám đốc Bùi, ít nhiều gì đều dựa vào tổng giám đốc Lý giật dây liên hệ từ bên trong, lần này ngươi rút lui, không giữ lời hứa với tổng giám đốc Lý, lần sau có chuyện tốt như vậy, tổng giám đốc Lý người ta còn gọi ngươi sao?
Người xếp hàng chờ tổng giám đốc Bùi ném tiền còn nhiều, thiếu một người là ngươi thì có sao?
Do đó, nghe xong lời Lý Thạch nói, rất nhiều nhà đầu tư lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Trước đó mọi người đi theo tổng giám đốc Bùi buôn bán lời không ít tiền, cho dù lần này đầu tư có thua lỗ, về sau đi theo tổng giám đốc Bùi, chắc chắn còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Hiện giờ nếu như không đầu tư, cho dù dự án này thua lỗ hay có lãi, về sau người ta đều không dẫn theo ngươi nữa!
Lựa chọn như thế nào không phải rất rõ ràng sao?
Rất nhanh, một nhà đầu tư trước đó sinh lòng rút lui đã thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lý nói gì vậy, bọn ta là hạng người lâm trận bỏ chạy sao?”
Một nhà đầu tư khác cũng nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lý cũng quá coi thường bọn ta, đã nói cùng nhau đầu tư, ai dám nuốt lời, về sau bọn ta cắt đứt làm ăn với kẻ đó!”
Tất cả những người khác đồng loạt phụ họa.
“Đúng vậy, ai sẽ không vừa lòng với dự án này chứ? Đây rõ ràng là một dự án có tiềm lực vĩ đại, cho dù các ngươi đều rút, ta vẫn xác định đầu tư vào dự án này!”
“Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, bọn ta tuyệt đối không có bất cứ ý muốn rút nào, vì để tỏ rõ quyết tâm, ta lại đầu tư thêm một triệu!”