Cho dù hầm cũng phải hầm ra!
Đúng là đã nói không quan tâm thua lỗ, nhưng trên thực tế ai lại không quan tâm chứ? Nói không quan tâm chỉ để giả bộ cho tổng giám đốc Bùi xem thôi, những nhà đầu tư này ai nấy đều khôn khéo, không thể thật sự u mê hồ đồ ném tiền vào trong một dự án không biết gì cả.
Cho dù đây là dự án của tổng giám đốc Bùi, cũng chỉ là hơi không quan tâm đến hình thức và chi tiết như vậy, việc nên khảo sát vẫn phải nghiêm túc khảo sát.
Trần Khang Thác mở bản đồ quy hoạch mặt bằng của dự án ra, bày lên trên bàn.
Mọi người trầm mặc một lúc, Lý Thạch đứng lên nói: “Như vậy, ta thả con tép bắt con tôm đi. Đầu tiên ta định làm một nhà hàng, giải quyết vấn đề ẩm thực của các du khách, về phần chọn vị trí… Ừm… ở trong này, cậu Trần ngươi cảm thấy thích hợp không?”
Hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ, nhìn Trần Khang Thác.
Trần Khang Thác nở nụ cười lễ độ: “Đây đương nhiên là bản thân ngươi quyết định, thật có lỗi vì ta không thể cung cấp đề nghị cho ngươi được.”
Bùi Khiêm lại lặng yên giơ một ngón tay cái lên.
Thật tốt, đáng tin!
Không phí công thương ngươi!
Cứ tiếp tục giữ vững niềm tin như vậy, tin tưởng không bao lâu nữa nhóm người này sẽ không chiến tự tan!
Những nhà đầu tư đều hơi điếng người.
Trả lời từ chối còn đúng lý hợp tình như vậy nữa?
Cho dù từ chối cung cấp đề nghị, vậy cũng nên xin chỉ thị của tổng giám đốc Bùi trước chứ.
Kết quả Trần Khang Thác không thèm liếc nhìn tổng giám đốc Bùi đã trực tiếp từ chối!
Hiển nhiên, sau lưng có người gợi ý! Tổng giám đốc Bùi chắc chắn đã nói trước với Trần Khang Thác rồi, kêu hắn không cho đề nghị gì cả!
Hửm… đây cũng là một phần thử thách sao?
Hình như hơi quá mức?
Suy nghĩ của những nhà đầu tư thông minh nhanh chóng thay đổi, đoán được một phần chân tướng một cách logic.
Tình hình lập tức rơi vào trong cục diện bế tắc.
Lại có một nhà đầu tư hắng giọng nói: “Ta định mở một khách sạn ở trong này, vị trí này được chứ?”
Hắn chỉ vào một điểm nào đó trên bản đồ, nhìn Trần Khang Thác, lần này Trần Khang Thác dứt khoát không nói gì, chỉ mỉm cười, giả bộ như không hề có liên quan gì đến mình.
Bùi Khiêm lại tán thưởng lần nữa, rất tốt!
Tình hình lại lần nữa rơi vào trong xấu hổ.
Lý Thạch không chịu nổi nữa, nói tiếp: “Hình như không ổn. Khu vực này quá quan trọng, khách sạn không cần phải sát vào trong.”
Một nhà đầu tư khác nói: “Góc tây bắc đi.”
“Không không không, hình như góc đông nam rất tốt.”
Những nhà đầu tư này bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.
Bùi Khiêm yên lặng nghe, hoàn toàn yên tâm.
Hiển nhiên, trong số những người này đều có một vài người tính toán nhỏ nhặt, vì tối ưu hóa lợi ích của mình, đều muốn chiếm vị trí tốt nhất, ờ, hoặc là nói, miễn cưỡng tìm ra vị trí tốt nhất ở nơi hoang vắng này.
Cứ chiếu theo bọn họ thảo luận theo ai cũng có mưu đồ riêng như vậy, không có người cuối cùng gõ nhịp, chỉ sợ thảo luận một tuần cũng sẽ không có kết quả gì.
Thấy mọi người lại không thống nhất kết luận được, tổng giám đốc Lý lại lần nữa nhìn Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Bùi Khiêm: “…”
Vào thời điểm này, hình như nói gì đều không ổn.
Nếu thuận miệng nói “cứ chọn vị trí này đi”, cắt đứt thảo luận, về sau vị trí này được chứng minh là khu tốt nhất, vậy phải làm như thế nào?
Theo kinh nghiệm trước kia đến xem, đây không phải chuyện không có khả năng, thậm chí là chuyện có tỷ lệ lớn.
Nếu như nói “không chọn vị trí này”, bọn họ chắc chắn lại đổi sang hỏi vị trí khác, đây chẳng phải không yên sao?
Không trả lời hình như cũng không được, bọn họ sẽ luôn luôn hỏi, hơn nữa căn cứ theo biểu cảm của mình đến não bổ một vài thứ kỳ quái, có khi sẽ não bổ ra một phương án nào đó mang tính chất xây dựng.
Nhân viên của nhà Bùi Khiêm vô cùng tinh thông phương pháp này, khiến hắn ăn thiệt ngầm rất nhiều.
Trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
Vậy cứ chuồn đi!
Bỏ bọn họ lại đây tùy tiện thảo luận, dù sao chỉ cần Trần Khang Thác nghiêm chỉnh tuân thủ theo yêu cầu giữ kín như bưng của mình, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm dùng vận tốc ánh sáng lấy điện thoại di động ra: “Ôi trời, ta đột nhiên nhớ ra ta còn có cuộc họp, xin lỗi các vị, cáo từ trước!”
“Không cần tiễn, các ngươi tiếp tục làm việc!”
“Khang Thác, Hác Quỳnh, hai người các ngươi chiêu đãi mấy người tổng giám đốc Lý, còn có, đừng quên lời ta đã nói!”
Bùi Khiêm cuối cùng cường điệu một câu với Trần Khang Thác, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Lý Thạch há miệng, định giữ tổng giám đốc Bùi lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mở miệng được.
“Vù…”
Chỉ thấy lái xe dẫm chân ga, xe của tổng giám đốc Bùi chạy đi với vận tốc ánh sáng, giống như thật sự có việc gì gấp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều hơi uể oải.
Xong đời!
Tổng giám đốc Bùi đã rời đi, không hề cho đề nghị gì cả, vậy phải làm sao đây?
Đám người Lý Thạch hiểu rất rõ, mặc dù mọi người đều là dân đầu tư chuyên nghiệp, đều có hiểu biết về rất nhiều sản nghiệp, nhưng chuyện định ra phương án vẫn cần đến chuyên gia!
Ít nhất có hiểu biết đầy đủ về dự án Palpitation Hotel mới có thể bảo đảm tính hợp lý của quy hoạch, bảo đảm mỗi một phần tiền đều dùng trên lưỡi dao?
Mọi người đồng thời hành động theo cảm tính đầu tư tiền vào, vậy nhất định sẽ thất bại!
Trong lúc này không có ai nói chuyện, tất cả mọi người thật nhụt chí.
“Rầm!”
Mọi người giật mình, phát hiện là Lý Thạch vỗ bàn.
“Có chuyện gì vậy? Chút cản trở như vậy, lại định buông tay sao?”
“Tổng giám đốc Bùi thật sự đi rồi, nhưng không phải để lại chuyên gia cho chúng ta sao?”
“Ngươi nói đi, cậu Trần?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Khang Thác.
Trần Khang Thác chỉ có thể nở nụ cười lễ độ với bọn họ.
Một nhà đầu tư thở dài: “Vô dụng thôi tổng giám đốc Lý, tiểu Trần thật sự chuyên nghiệp, nhưng tổng giám đốc Bùi hiển nhiên đã thông báo cho hắn, không đưa ra đề nghị gì cho chúng ta cả! Chuyên nghiệp hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ?”