Thậm chí mỗi tháng còn có cuộc thi không tăng ca, cũng sẽ thực hiện biểu dương với bộ phận chiến thắng.
Hiện tại còn có phần thưởng mới nhằm vào bộ phận ưu tú?
Chuyện này đúng là kích thích... quá đi mất!
Người phụ trách các bộ phận cảm thấy bản thân có hy vọng, toàn bộ đều ngồi thẳng lưng lên chờ đợi.
Ví dụ như đám người Hoàng Tư Bác, Lâm Vãn, Thường Huy, Hồ Hiển Bân, Hạ Đắc Thắng.
Bùi Khiêm nhìn thấy trong mắt mà tức giận trong lòng.
Ta nói từ góc độ kiếm tiền và đâm sau lưng, quả thực từng người các ngươi đều nên được khen thưởng.
Nhưng mà đáng tiếc không có phần của các ngươi!
Bùi Khiêm đón lấy cúp thưởng lần này từ trong tay trợ lý Tân, ánh vàng chớp nhoáng lập tức chói loá mắt cún hám tiền của tất cả mọi người.
Cả chiếc cúp thưởng, đều là màu vàng sáng loáng.
Không cần nghi ngờ đây chính là vàng ròng.
Bề ngoài cúp thưởng là hình dáng của một ngọn núi, chỉ có điều khá là trừu tượng, đã trải qua một vài xử lý nghệ thuật hoá.
Dưới đáy có một dòng chữ nhỏ: Thưởng cơ sở Đằng Đạt.
Mà trên núi vàng có hai dòng chữ phồn thể cứng cỏi, rồng bay phượng múa, giống như là bút tích của một nhà thư pháp nào đó.
Kim sơn hữu khuyết, bất tổn kỳ cao.
Tiền hải vô nhai, thực mà du thâm.
Hai dòng chữ này, là sau khi Bùi Khiêm lao tâm khổ tứ suy nghĩ, đặc biệt tìm một nhà thư pháp sống tại Kinh Châu viết, sau đó scan dòng chữ này lại, lúc chế tác cúp thưởng thì điêu khắc lên trên núi vàng.
Tại sao phải làm phức tạp như vậy chứ?
Chủ yếu là lo lắng sau khi phân phát cúp thưởng này sẽ dẫn đến hiệu quả ngược!
Bùi Khiêm đã nghĩ kỹ rồi, sau này cúp thưởng này, sẽ trực tiếp phân phát cho bộ phận thua lỗ nhiều nhất.
Nhưng nếu như xử lý không tốt, rất dễ gây nên hiệu quả ngược, kiến cho bộ phận thua lỗ nhiều cho rằng tổng giám đốc Bùi đang cố ý thúc giục mình, từ đó ngày càng nỗ lực mong muốn biến lỗ thành lời.
Vậy chữ phải chữa lợn lành thành lợn què sao?
Cho nên tuyệt đối không thể để mọi người hiểu lầm!
Phần thưởng này vốn không phải chính sách thúc giục lật ngược tình thế, mà hoàn toàn là khen ngợi thua lỗ không chút lòng riêng!
Chính là vì khen thưởng bọn họ đã thua lỗ!
Đương nhiên không thể nói ra thẳng thừng như vậy, cho nên Bùi khiên mới khắc mười sáu chữ này lên trên núi vàng, chính là đang ám thị, tiêu chuẩn duy nhất để phân phát phần thưởng này chính là xem ai thua lỗ nhiều tiền nhất.
“Kim sơn” và “tiền hải” đều tượng trưng cho tài phú, hai câu này kết hợp với nhau có nghĩa là, tiền kiếm hoài không hết, bao giờ là điểm cuối chứ? Các ngươi thua lỗ nhiều một chút cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn Đằng Đạt, thậm chí còn có lợi ích, cho nên mời các ngươi nhất định phải gia tăng sức lực!
Bùi Khiêm cảm thấy, ám thị của hai câu nói này đã rất rõ ràng, người có chút văn hoá chắc hẳn đều nhìn ra được.
Mà lúc này, người phụ trách các bộ phận nhìn thấy ngọn “núi vàng” này, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Dường như phần khen thưởng này, còn có thể diện hơn cả nhân viên ưu tú nhất đấy!
Cúp thưởng chế tác riêng, bên trên còn khắc chữ, hơn nữa còn là tổng giám đốc Bùi tự mình phân phát, ý nghĩa trọng đại!
Bùi Khiêm hắng giọng, trịnh trọng mở lời: “Phần thưởng hôm nay ta phát, là thưởng cơ sở Đằng Đạt!”
“Mọi người đều biết, Đằng Đạt có rất nhiều bộ phận lợi nhuận cao, nhưng cũng có rất nhiều bộ phận vẫn đang thua lỗ. Ta cho rằng bộ phận thua lỗ cũng nên có được phần thưởng khích lệ!”
“Thưởng cơ sở Đằng Đạt, phải phát cho những bộ phận duy trì thua lỗ, bởi vì chỉ những bộ phận này mới có thể xứng với danh hiệu ‘cơ sở Đằng Đạt’!”
“Ta tuyên bố bộ phận lấy được phần thưởng cơ sở Đằng Đạt lần này là… Nghịch Phong Logistics!”
Bùi Khiêm đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn về phía Lữ Minh Lượng, tỏ ý hắn qua nhận thưởng.
Lữ Minh Lượng sững sờ, dường như không ngờ phần thưởng này lại phát cho mình.
Người phụ trách của các bộ phận khác cũng sững sờ giây lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tuy rằng rất không hiểu, nhưng tổng giám đốc Bùi phát thưởng, Lữ Minh Lượng nhận thưởng, nên ủng hộ thì vẫn phải ủng hộ.
Lữ Minh Lượng đứng dậy, sau khi hơi khom người nhận lấy cúp thượng nặng trịch từ trong tay tổng giám đốc Bùi, vừa định mở miệng nói vài lời kiểu như “cảm thấy hổ thẹn khi được nhận thưởng”, thì bị Bùi Khiêm mỉm cười ngắt ngang.
“Phát biểu cảm nghĩ thì không cần, cống hiến của các ngươi, toàn thể nhân viên Đằng Đạt đều âm thầm ghi khắc trong lòng.”
Lữ Minh Lượng ngu ngơ đỡ lấy cúp thưởng quay về chỗ ngồi.
Bùi Khiêm không cho hắn phát biểu cảm nghĩ, chủ yếu là không muốn hắn nói ra những lời khiến người nghe nản lòng như “cảm thấy hổ thẹn khi được nhận thưởng”, “nhất định tiếp tục cố gắng, chuyển lỗ thành lời”... phá hoại bầu không khí bản thân khó khăn lấy mới tạo dựng nên được.
Nhìn thấy những người phụ trách khác đều có khuynh hướng ngưỡng mộ đến vặn vẹo, Bùi Khiêm khẽ mỉm cười, tiếp tục khích lệ: “Ngoài cúp thưởng ra, còn có khen thhưởng khác.”
“Toàn thể nhân viên của Nghịch Phong Logistic, đều được 2000 đồng tiền thưởng cơ sở và một tấm huy chương cá chép! Ngoài ra Nghịch Phong Logistic còn nhận được 30 chiếc điện thoại OTTO E1, khích lệ cho những nhân viên ra sức cống hiến trong bộ phận!”
Lời nói này vừa thốt ra, người phụ trách của các bộ phận khác đều ghen tị tới đỏ mắt.
Phúc lợi này quá tốt rồi đấy!
2000 tiền thưởng là được rồi, lại còn “huy chương cá chép”? Còn có 30 chiếc điện thoại E1?
Đối với nhân viên Đằng Đạt, sức hấp dẫn của khen thưởng bằng hình thức hiện kim có hạn, nhưng mà kiểu khen thưởng tính chất vinh dự thế này, đặc biệt là do tổng giám đốc Bùi phát, có sức hấp dẫn khổng lồ với bọn họ!
Ánh mắt Bùi Khiêm quét qua biểu cảm lộ rõ chua lét của người phụ trách các bộ phận, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ.
Rất rõ ràng, bọn họ lo lắng rồi.
Bởi vì những bộ phận này đều cảm thấy bản thân có cống hiến rất lớn với Đằng Đạt, chủ yếu là chỉ về phương diện kiếm tiền.