Nhưng mà tổng giám đốc Bùi lại đưa ra yêu cầu phát thưởng của thưởng cơ sở, chính là phát cho bộ phận thua lỗ nhiều nhất.
Bảo mọi người làm sao tin phục đây!
“Không sai, tốt nhất đừng tin phục!”
“Ghen tị đi, đố kị đi, tâm lý mất căn bằng đi, các ngươi cũng liều mạng tạo nên thua lỗ đi!”
“Chỉ cần tất cả các bộ phận đều tự giác thua lỗ, ta hà tất phải cực khổ thế này?”
“Nhanh mọi người mau chóng so kè nhau đi!”
Khoé miệng Bùi Khiêm khẽ nhếch lên, vui vẻ thầm nghĩ.
Có điều ánh mắt của hắn quét qua toàn bộ, lại phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, giống như đang chờ đợi bản thân đưa ra giải thích hợp lý.
Hửm? Chờ đợi lật ngược tình tiết sao?
Xin lỗi, không thể nào!
Bùi Khiêm trực tiếp đứng dậy: “Được rồi, nãy giờ chính là toàn bộ nội dung của buổi họp ngắn hôm nay, mọi người tan họp đi.”
Nói xong xoay người rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại đám người phụ trách đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm khác biệt.
Rất rõ ràng tổng giám đốc Bùi dường như không hy vọng mọi người công khai thảo luận phần thưởng này, chí ít là không thể thảo luận ngay tại chỗ.
Nếu không hắn cũng đã không quyết đoán rời đi như vậy, còn yêu cầu mọi người nhanh chóng tan họp.
Cộng thêm trùng trùng nghi vấn về bản thân phần thưởng này...
Chuyện khác bình thường tất có khuất tất!
Mọi người đều đang nhíu mày suy nghĩ thâm ý phía sau hành động này của tổng giám đốc Bùi, trong phòng họp yên tĩnh trầm mặc.
Đột nhiên, Hoàng Tư Bác ngẩng đầu lên.
Tiếp theo là Lâm Vãn, Lữ Minh Lượng, Trương Nguyên, Thường Hữu...
Ánh mắt mọi người va vào nhau, dường như có chuyện muốn nói.
Nhưng mà thảo luận ở đây hình như không thoả đáng lắm, nơi này ở dưới mí mắt của tổng giám đốc Bùi đấy.
Rõ ràng tổng giám đốc Bùi hy vọng mọi người tự hiểu, không nên lên giọng thảo luận.
Vì thế, Lữ Minh Lượng dẫn đầu đứng dậy, ôm cúp rời đi, nhưng mà trước khi đi còn lắc điện thoại trong tay với mọi người.
Hoàng Tư Bác và Lâm Vãn cũng đứng lên đi theo sát phía sau, trước khi rời đi cũng chỉ chỉ vào điện thoại.
...
Đám người phụ trách ai nấy quay về cương vị công tác của bản thân.
Trên đường đi, Lữ Minh Lượng kéo tất cả người phụ trách bộ phận vào trong một nhóm tên là “nhóm nội bộ cấp cao Đằng Đạt”.
Đương nhiên không kéo tổng giám đốc Bùi vào.
Nghiêm túc mà nói, tổng giám đốc Bùi là ông chủ của Đằng Đạt, không phải cấp cao cũng đúng thôi.
Đương nhiên, chủ yếu là vì ở đây, tuy rằng tổng giám đốc Bùi vẫn luôn ra câu đố cho mọi người giải đáp, dường như không hy vọng mọi người truyền bá đáp án tiêu chuẩn đi khắp nơi, mà hy vọng mọi người độc lập giải đáp vấn đề hơn, tự mình âm thầm giác ngộ.
Mỗi khi kiểu khuynh hướng truyền bá “đáp án tiêu chuẩn” bị tổng giám đốc Bùi phát hiện, dường như đều sẽ dẫn đến sự bất mãn của tổng giám đốc Bùi.
Nhưng mà không thảo luận thì không được.
Câu đố của tổng giám đốc Bùi quá khó, chỉ dựa vào bản thân lĩnh ngộ, vậy thì phải lĩnh ngộ đến tháng ngựa năm khỉ hả?
Đều là người quen, có thể lược bỏ những thứ khách sáo kia, đi thẳng vào vấn đề.
Lữ Minh Lượng: “Mọi người cảm thấy, tổng giám đốc Bùi chủ yếu muốn biểu đạt điều gì thông qua phần thưởng này?”
“Đặc biệt là hai dòng chữ trên đó.”
“Hình ảnh.”
Tuy rằng mỗi người đều có hiểu biết khác nhau về tinh thần Đằng Đạt, nhưng dù sao tình hình các bộ phận đều khác nhau, đều nắm được tin tức người khác không thể hiểu.
Mà người duy nhất có thể thống nhất toàn cục, nắm rõ mọi chuyện trong lòng bản thay chỉ có bản thân tổng giám đốc Bùi.
Lúc này ý nghĩa thực sự của một hành vi nào từ tổng giám đốc Bùi, đương nhiên cần tất cả mọi người cùng nhau nỗ lực, tổng hợp lại tất cả tin tức mà các bộ phận đang nắm giữ lại, mới có thể thành công giải đáp toàn diện.
Hoàng Tư Bác: “Ngươi nhận được thưởng, đương nhiên là ngươi nói trước.”
Trương Nguyên: “Đúng, ngươi nói trước đi.”
Lữ Minh Lượng: “Được, mọi người cũng đều biết từ lúc sáng lập đến nay Nghịch Phong Logistics đều nằm trong trạng thái tổn thất, nhưng mà ta sau khi ta đến bộ phận này mới phát hiện, thực ra Nghịch Phong Logistic có cống hiến rất lớn với tập đoàn Đằng Đạt.”
“Bất kể lắp ráp máy tính ROF, điện thoại OTTO hay là nghiệp vụ chuyển phát nhanh, đều mang hàm nghĩa Nghịch Phong Logistics đang thay đổi hình thái logistic và thói quen sinh hoạt của người dân bản địa Kinh Châu.”
“Giao hàng tận nhà không chỉ là một kiểu phục vụ, mà còn đại diện quan hệ thân thiết của chúng ta với người dùng, hiện tại người dùng cũ của chúng ta vào lúc nhận hàng chuyển phát chỉ nhận chúng ta, không nhận chuyển phát khác, tuy rằng tổn thất trên mặt tiền bạc, nhưng thứ chúng ta nắm được là người dùng, đây là tài nguyên cơ bản quan trọng nhất.”
“Không chỉ vậy, thông qua mô tả hình tượng người dùng, chúng ta cũng có thể làm một vài phân tích thị trường, có hỗ trợ trong việc nghiên cứu thị trường của các sản nghiệp khác, có thể nói là ảnh hưởng sâu xa.”
“Có thể tổng giám đốc Bùi cũng cảm thấy Nghịch Phong Logistic có được tác dụng cơ sở vô cùng quan trọng trong những phương diện này, cho nên mới cố tình phát ‘thưởng cơ sở’ cho bọn ta.”
Trương Nguyên: “Ừm, có lý. Nếu như không có Nghịch Phong Logistic, nghiệp vụ của lắp ráp máy tính ROF lúc bắt đầu không thể thuận lợi như vậy, phục vụ hậu mãi cũng sẽ vô cùng phiền phức.”
Thường Hữu: “Ta cũng thấy vậy, trong lòng tổng giám đốc Bùi, logistic rõ ràng là bộ phận huyết mạch của tập đoàn Đằng Đạt, phần thưởng này lại gọi là thưởng cơ sở, có thể nói là danh xứng với thực.”
Lữ Minh Lượng: “Các ngươi còn có gì khác muốn bổ sung không?”
Lâm Vãn: “Tổng giám đốc Bùi đã cố tình nhấn mạnh, thua lỗ nhiều mới có thể nhận được phần thưởng này, trong tương lai bộ phận khác cũng có thể lấy được. Điều này chứng minh ‘bộ phận huyết mạch’ vốn không phải điều kiện cần và đủ để lấy được phần thưởng.”
“Thua lỗ và ý nghĩa sau lưng nó cũng rất quan trọng.”
“Game Thương Dương là trước lỗ sau lời, mà sở dĩ có thể chuyển lỗ thành lời, là vì trong quá trình thua lỗ đã tổng kết được bài học, tích lũy được kinh nghiệm.”