“Nếu như ‘thất bại là mẹ thành công’ vậy thì chúng ta có thể cho rằng ‘thua lỗ là mẹ của lợi nhuận’, chắc hẳn tổng giám đốc Bùi đang nói với chúng ta: muốn chạy phải học ngã trước, muốn kiếm tiền, phải học thua lỗ trước.”
Trương Nguyên: “Hoàn toàn đồng ý! Cà phê Internet Netfish cũng như vậy.”
“Nếu như lúc trước tổng giám đốc Bùi không kiên trì thua lỗ, chắc chắn sẽ không có thành công của sau này.”
Mã Độc Bưu: “Điểm Kết nhấn like.”
“Ngoài ra, ta cảm thấy cũng có thể phân tích hai dòng chữ này.”
“Kim sơn hữu khuyết, bất tổn kỳ cao, tiền hải vô nhai, thực mà du thâm.”
“Thật sự vô cùng triết lý!”
“Đặc biệt là câu sau, ý là biển khơi tài phú vô bờ vô bến, cho dù cả đời e rằng cũng không thể tìm đến được bến bờ, nhưng mà dưới tiền đề tổng lượng kếch xù như vậy, tiền tài vẫn có thể gia tăng.”
“Lúc đáy biển bị không ngừng xâm thực, lượng nước biển biển lớn có thể dung nạp sẽ trở nên ngày càng lớn.”
“Thực chính là thua lỗ, cũng chính là bề ngoài chúng ta đốt tiền, thua lỗ, nhưng tài phú có thể dung nạp lại trở nên nhiều hơn.”
“Đây chứng minh tổng giám đốc Bùi đang khích lệ chúng ta đốt tiền, đi mở rộng biên giới, giống như Nghịch Phong Logistics vậy, thiêu tiền không phải là tiêu tiền đơn thuần, mà là không ngừng mở rộng quy mô!”
Trương Nguyên: “Kỹ thuật số 1024 nhấn like.”
Hạ Đắc Thắng: “Ờm, các vị đại thần, ta lại nghĩ đến một chuyện, không biết có nên nói hay không.”
Lâm Vãn: “Nhóm chúng ta không cần nói mấy lời nhảm nhí đó, nói thẳng là được.”
Hạ Đắc Thắng: “Ờm, được thôi. Ta liên tưởng được rất nhiều nội dung từ cụm từ ‘cơ sở’ này, ta cảm thấy Nghịch Phong Logistics không chỉ là cơ sở bên trong Đằng Đạt, cũng là cơ sở trong xã hội.”
“Thậm chí có thể nói, một trong những sứ mệnh của Đằng Đạt, chính là trở thành cơ sở của toàn xã hội!”
“Bởi vì ta ở bộ phận đầu tư, cho nên cảm nhận rất sâu sắc với vấn đề này. Lúc tổng giám đốc Bùi tự mình tiếp quản đầu tư Viên Mộng, chỉ đầu tư hai hạng mục, chia ra là bốt điện thoại công cộng và Học Bá Đến Mau, những hạng mục dường như rất kiếm được tiền khác, lại không thèm nhìn đến dù chỉ một cái.”
“Mà hai hạng mục này đều có tính chất công ích vô cùng mạnh mẽ.”
“Bốt điện thoại công cộng, cung cấp một không gian nghỉ ngơi riêng tư cho người tiêu tiền bình thường lúc dạo trung tâm thương mại, cũng trở thành điểm nhấn văn hoá tiêu biểu của thành phố; mà hạng mục Học Bá Đến Mau càng tập trung ở lĩnh vực giáo dục toàn dân, dốc sức thực hiện mục tiêu vĩ đại “phá vỡ rào chắn, tri thức cộng đồng.”
“So với thành tích của đầu tư Viên Mộng hiện tại, rõ ràng Nghịch Phong Logistics vững chắc hơn, ưu tú hơn.”
“Cho nên, chắc hẳn trở thành cơ sở của xã hội cũng là một trong những mục tiêu của tổng giám đốc Bùi, phải chăng tạo ra đủ cống hiến cho xã hội, tự nhiên cũng là một phương hướng quan trọng cân nhắc bình chọn ‘thưởng cơ sở’.”
Lâm Vãn: “Có lý!”
Hồ Hiển Bân: “Các ngươi nói chuyện nhanh quá, vừa nhấn vào đã nhìn thấy 99+ tin nhắn mới, ngơ người luôn. Có ai đại diện giúp tổng kết lại chút đi, để ta chép phao với?”
Lâm Vãn: “Để ta.”
“Bình chọn ‘thưởng cơ sở’ chủ yếu có bốn mục đích.”
“Thứ nhất, biểu dương bộ phận nghiệp vụ có tác dụng cơ sở; thứ hai, khích lệ chúng ta học hỏi lỗ trước lời sau, to gan thử nghiệm, lấy được kinh nghiệm từ trong thất bại; thứ ba, đốt tiền mở rộng phân ngạch thị trường, nhìn xa trông rộng; thứ tư, phải dốc hết sức gánh vác trách nhiệm xã hội.”
Hoàng Tư Bác: “666666!”
Lữ Minh Lượng: “Có thể đây chính là toàn bộ ý đồ của tổng giám đốc Bùi.”
Trương Nguyên: “Như vậy xem ra, Nghịch Phong Logistics nhận thưởng là danh xứng với thực rồi, hoàn toàn thoả mãn như việc này. Hình như ta đã nghĩ ra cách lấy thưởng cơ bản rồi!”
Hạ Đắc Thắng: “Vậy hai bộ phận chúng ta có thể so thử xem ai lấy được trước.”
Trương Nguyên: “... Đệt, ta quên ta đã không còn là người phụ trách của cà phê Internet Netfish và lắp ráp máy tính ROF rồi, còn ở đây tự biên tự diễn. @Tiêu Bằng, nói chuyện riêng.”
Tiêu Bằng vốn chính là người phụ trách ban đầu của cà phê Internet Netfish Lâm Thành.
Sau khi Trương Nguyên “được nghỉ hưu” cân nhắc kỹ lưỡng, xét thấy biểu hiện ưu tú của Tiêu Bằng ở Lâm Thành, đặc biệt phá lệ cất nhắc thành người phụ trách hiện tại của cà phê Internet Netfish và lắp ráp máy tính ROF trong đám nhân viên lâu năm.
Lâm Vãn: “Giải thích thành công, tan họp!”
Lý Nhã Đạt: “Từ từ đã!”
Mã Độc Bưu: “?”
Hồ Hiển Bân: “Không phải chị Lý đang ở nước ngoài sao?”
Lâm Vãn: “Ể, Nhã Đạt bên đó bây giờ mấy giờ vậy?”
Lý Nhã Đạt: “Mấy giờ không quan trọng, ta nửa đêm dậy uống nước vừa hay nhìn thấy cuộc thảo luận của các ngươi. Ta còn có việc muốn bổ sung!”
“Ta cảm thấy cụm từ ‘cơ sở’ này vẫn còn một lớp hàm nghĩa.”
“Lúc nãy Mã Nhất Quân chỉ phân tích nửa câu sau, nhưng mà nửa câu ‘kim sơn hữu khuyết, vô tổn kỳ cao’ phía trước hắn vẫn chưa phân tích.”
“Theo cách hiểu của ta, tại sao kim sơn hữu khuyết vô tổn kỳ cao? Phải chăng bởi vì núi vàng vốn đã vững chắc, cho nên chút tổn thất cũng sẽ không khiến nó đột ngột sụp đổ.”
“Mà phần thưởng này lại được gọi là ‘thưởng cơ sở’, đây cũng là ám thị chúng ta phải đặt nền tảng vững chắc.”
“Kim sơn hữu khuyết ở trước tiền hải vô nhai, điều này chứng minh nền tảng vững chắc là tiền đề, chỉ có nền tảng vững chắc, rồi mới đi đốt tiền mở rộng thị trường, căn cơ mới vững chắc được.”
Mã Độc Bưu: “Có lý! Hầy sao ta không nghĩ đến chứ? Hổ thẹn hổ thẹn.”
Lý Nhã Đạt: “Không không không, ta cũng chỉ là nhìn thấy được phân tích nửa câu sau của ngươi mới nghĩ đến chuyện này. Vẫn là học sinh khoa văn các ngươi lợi hại.”
Hách Vân: “Ừm, các ngươi nói đều rất có lý!”
“Ta cảm thấy năm điểm này, có thể xem là ‘tinh thần cơ sở’, ghép chúng với tinh thần Đằng Đạt, trở thành một trong những phương diện của tinh thần Đằng Đạt.”
“Vậy thì tiêu chí này cũng đã cung cấp chỉ dẫn chính xác cho công việc về sau của bộ phận nhân sự bọn ta!”
Rất nhanh, nhóm chat đã bị các loại 666 tràn ngập màn hình.