Lý Nhã Đạt mỉm cười nói: “Ta biết, ta cũng luôn chú ý đến tình hình của GOG, ta rất tự hào về các ngươi!”
“Quả nhiên Đằng Đạt hiện giờ đã là một chỉnh thể vô cùng lợi hại, mỗi người đều có thể đảm nhận được nhiệm vụ, thiếu ai cũng không sao cả!”
“Đương nhiên, ngoại trừ tổng giám đốc Bùi.”
Khóe miệng Bùi Khiêm khẽ co giật.
Tuy rằng hắn cực kỳ ghét bỏ và phản đối câu nói “Đằng Đạt thiếu ai cũng không sao, ngoại trừ tổng giám đốc Bùi” của Lý Nhã Đạt, thế nhưng chính bản thân hắn cũng không thể không thừa nhận điều này có vẻ là sự thật…
Nếu như không có hắn, dường như mỗi một dự án đều có thể kiếm được ít tiền hơn chút…
Ví dụ như GOG, cái nồi lớn nhất hiển nhiên vẫn là của Lý Nhã Đạt, ai bảo nàng tự nhiên tự lành nghĩ ra mánh khóe quyết định làm game mobile cơ chứ?
Nếu như GOG chỉ làm game PC thì đâu có nhiều vấn đề đến thế!
Mà theo góc nhìn của Bùi Khiêm, cho dù bản thân hắn có đội nồi thì cũng chỉ đội một cái nồi nhỏ, bởi vì cần tiêu tiền đột xuất mà hắn tổ chức giải phát phần thưởng, sau đó không cần thận mà khiến game này hot thêm chút đỉnh.
Cái nồi nhỏ nhất có lẽ là Hồ Hiển Bân, xét cho cùng thì hắn cũng chỉ nghiêm túc hoàn thành yêu cầu mà Lý Nhã Đạt đưa ra mà thôi.
Bởi vậy, hiện giờ Lý Nhã Đạt và Bao Húc quay trở về, Bùi Khiêm sâu sắc cảm nhận được chu kỳ kết toán tiếp theo sẽ càng trở nên gian nan hơn.
Lý Nhã Đạt hàn huyên đơn giản vài câu với mọi người, sau đó lại nhìn về phía Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, sau khi trải qua sự việc lần này, suy nghĩ trong đầu ta đã được củng cố lại.”
“Ta muốn từ chức nhường vị trí cho nhân tài!”
Bùi Khiêm sửng sốt: “Hả?”
Lý Nhã Đạt tiếp tục nói: “Ta cảm thấy, sở dĩ bộ phận Game Đằng Đạt có thể liên tiếp đạt được thành công, là bởi vì không ngừng được thay máu.”
“Đây là một chức vị đòi hỏi sự sáng tạo cao, nếu như một người nào đó phụ trách bộ phận game trong một thời gian dài thì rất dễ dẫn đến tình huống cạn kiệt ý tưởng, tư duy cứng nhắc.”
“Cho nên, ta quyết định sẽ chính thức giao lại vị trí giám đốc kế hoạch cho Hồ Hiển Bân!”
Hả? Còn có chuyện tốt như vậy?
Người đóng góp cho sự thành công GOG lại chủ động yêu cầu từ chức nhường cho nhân tài?
Vậy thì lại tốt quá!
Bùi Khiêm như sắp vui sướng đến vỡ òa ngay tại chỗ.
Hồ Hiển Bân sững sờ, vội vàng nói: “Chị Lý, như vậy không ổn thỏa lắm, ta mới làm việc không bao lâu…”
Lý Nhã Đạt mỉm cười lắc đầu: “Ngươi đã chứng minh được năng lực của bản thân rồi. Vả lại, ta vẫn luôn cảm thấy, năng lực của ta không đủ để đảm nhiện chức vụ giám đốc kế hoạch này, chẳng qua sự khích lệ của tổng giám đốc Bùi đã giúp ta bộc phát ra được 120% tiềm lực, vì vậy mới may mắn có được thành công. Hiện giờ ta cảm thấy, mình nên giao lại vị trí này vào tay một người trẻ tuổi có hy vọng hơn rồi.”
“Còn về phần ta, ta sẽ ở lại trong bộ phận để hưởng thụ giống như Bao Húc, thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ là được rồi!”
Bùi Khiêm không khỏi xúc động.
Nhìn đi, nhìn sự giác ngộ này đi!
Trương Nguyên, ngươi học hỏi từ người ta chút đi!
Trước đó khi Bùi Khiêm dùng chế độ đào thải người đứng đầu để loại bỏ Trương Nguyên, Trương Nguyên vẫn cứ tỏ thái độ lưu luyến không rời đối với quán cà phê Internet Netfish và nghiệp vụ lắp ráp ROF, không hề tự nhiên một chút nào.
Mau nhìn Lý Nhã Đạt nhà người ta đi, nói lui là lui!
Mặc dù Bùi Khiêm cũng không quá tán thưởng cái tên Hồ Hiển Bân này, thế nhưng nếu như phải chọn một trong hai, hắn vẫn cảm thấy mức độ nguy hiểm của Lý Nhã Đạt cao hơn một chút.
Theo nguyên tắc an toàn hơn một chút, Lý Nhã Đạt rời khỏi vị trí giám đốc kế hoạch là một chuyện tốt!
Bùi Khiêm lập tức đáp lại: “Được, không vấn đề gì. Mức lương và đãi ngộ của ngươi vẫn sẽ không thay đổi, chẳng qua không đảm nhận vị trí giám đốc kế hoạch nữa mà thôi. Ngươi đã cống hiến rất nhiều cho bộ phận Game Đằng Đạt, vất vả rồi! Tuổi tác cao rồi, quả thật cũng nên nghỉ dưỡng cho tốt.”
Mọi người: “…”
Tuy rằng những lời nói này của tổng giám đốc Bùi rất ấm áp, cực kỳ khiến người ta cảm động, thế nhưng “tuổi tác cao rồi” nghĩa là sao?
Chẳng phải năm nay Lý Nhã Đạt mới 25 tuổi sao?
Bùi Khiêm nhìn trạng thái của Lý Nhã Đạt và Bao Húc, cảm thấy chuyến du lịch trị liệu này rất có hiệu quả.
Hay cho một giám đốc kế hoạch, vừa đi du lịch về đã lập tức trở thành một con người lười biếng không lý tưởng, yêu cầu từ chức nhường cho người tài.
Tốt quả rồi!
Cứ để Lý Nhã Đạt ở lại dưỡng lão trong bộ phận Game Đằng Đạt, nhân tiện để nàng truyền bá tinh thần lười biếng từ chuyến du lịch của mình khắp bộ phận game một phen.
Chẳng bao lâu nữa, cả bộ phận game đều là những con người lười biếng trong đầu chỉ nghĩ đến việc từ chức…
Vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Chủ nhật, ngày 3 tháng 4.
Quán cà phê Internet Netfish chi nhánh Đại học Hán Đông.
Bùi Khiêm và Lâm Thường im lặng uống cà phê, nhìn nhau không nói lên lời.
Hai ngày này là ngày cuối tuần, cuối cùng Bùi Khiêm cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi mà không còn chút gánh nặng tâm lý nào, ném hết những ưu phiền ra sau đầu, sống một cuộc đời ngắn ngủi mà hạnh phúc.
Thế nhưng hôm nay, Lâm Thường tới Kinh Châu, thế nên hắn vẫn phải đi một chuyến tới gặp mặt.
Chỉ có điều sau khi gặp mặt hàn huyên, hai người lại đều im lặng.
Nghĩ đến kế hoạch và chiến lược được đề ra mấy tháng trước, cả hai đều tự cho rằng đã thành công được một nửa, thế nhưng cuối cùng điện thoại và game đều hot rần rần, Lâm Vãn có được thành công lớn nhất từ trước tới nay, thậm chí còn bắt đầu khoe khoang thành tích với người trong nhà, điên cuồng kéo thù hận…
Bọn họ đều cảm thấy hơi đau trứng.
Thế nhưng cứ nhìn nhau mà không nói gì thế này thì hình như cũng không ổn lắm.
Vấn đề vẫn còn cần phải giải quyết đó!
Sau khi im lặng một lúc, Lâm Thường có chút bất đắc dĩ lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, game và điện thoại đều quá thuận lợi… Không phải chúng ta đã chuẩn bị kế hoạch đầy đủ rồi sao?”