Khóe miệng Bùi Khiêm khẽ co giật.
Việc lên kế hoạch đầy đủ chủ yếu là do Bùi Khiêm phụ trách, ít nhiều cũng mang chút ý nghĩa “lúc lập kế hoạch thì mạnh như hổ, cuối cùng kết quả lại khổ như chó”.
Thế nhưng trong lòng Bùi Khiêm cũng không phục, Lâm Thường ngươi có dám nói bản thân mình không có trách nhiệm gì không!
Nếu không phải ngươi tự mình chủ trương làm kế hoạch tuyên truyền “Ngày Mai Tươi Đẹp” giúp ta, bộ phim điện ảnh này cũng sẽ không hot đến vậy, quảng cáo trong đó cũng sẽ không bị nghiên cứu, điện thoại OTTO cũng sẽ không có được một khởi đầu tốt đẹp như thế…
Nói tóm lại, chắc chắn ngươi cũng phải đội nồi!
Ngươi không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho ta được!
Bùi Khiêm thở dài thườn thượt, nói: “Ngươi sắp xếp việc tuyên truyền cho ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, kết quả là giúp cho điện thoại OTTO xây dựng được hình tượng cao cấp trong lòng người tiêu dùng trước khi mở bán, điều này cũng làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ta.”
Lâm Thường tỏ vẻ không tin: “Sao có thể như thế được!”
“Tổng giám đốc Bùi, chẳng phải kịch bản của bộ phim điện ảnh này là do ngươi viết hay sao? Ngươi nhất định cũng biết quảng cáo điện thoại OTTO trong phim đúng không, chất lượng của phim điện ảnh tốt như vậy, tinh thần nội hàm phong phú như vậy, ngươi chắc chắn biết rõ hơn ai hết, chẳng lẽ ta không tuyên truyền thì bộ phim này sẽ không hot sao? Đương nhiên vẫn sẽ hot!”
“Nếu nói những bộ phim điện ảnh khác thành công nhờ việc tuyên truyền thì ta tin; thế nhưng ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ thì sao? Tuyên truyền cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi!”
Lâm Thường nhanh chóng ném cái nồi này trở lại với tốc độ ánh sáng.
Bùi Khiêm: “…”
Tuy rằng trong lòng hoàn toàn không thể chấp nhận, thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng chẳng có lý do gì để phản bác.
Hiện tại, “Ngày Mai Tươi Đẹp” đã được coi là một tác phẩm có chất lượng tốt và nội dung sâu sắc, mà hầu hết mọi người đều cho rằng, tuy rằng sự thành công của một tác phẩm hay cũng có một phần công lao của marketing, thế nhưng chất lượng tốt vẫn là nhân tố mấu chốt nhất.
Mà vấn đề chất lượng tốt này… tuy rằng cái nồi đầu tiên thuộc về Chu Tiểu Sách, thế nhưng hình như Bùi Khiêm cũng có chút trách nhiệm trong đó.
Thậm chí Bùi Khiêm còn tự hoài nghi bản thân mình.
Theo như cách nói của Lâm Thường, chẳng lẽ tất cả sớm đã được định sẵn?
Hai người lại im lặng trong chốc lát ngắn ngủi.
Lâm Thường tỏ vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, không phải là ngươi cố ý đấy chứ?”
“Ngoài mặt ngươi giao cho a Vãn phụ trách những sản nghiệp trông có vẻ sẽ thất bại, nhưng trên thực tế sớm đã biết dù là game hay là điện thoại đều sẽ thành công đúng không? Nếu không thì tại sao ngươi lại dùng những sản nghiệp khác để dốc sức hỗ trợ?
“Theo như ta được biết, hoạt động quảng bá của tựa game ‘Be Quiet’ là do ngươi đích thân phụ trách, quảng cáo và các hạng mục phúc lợi của điện thoại cũng đều là lợi ích thu được từ các sản nghiệp khác.”
“Chẳng lẽ… thực tế ngươi không hy vọng a Vãn rời đi?”
Bùi Khiêm đen mặt: “Tuyệt đối không có chuyện đó!”
“Lâm Vãn là giám đốc của hai bộ phận, cho quen biết người phụ trách của những bộ phận khác là chuyện đương nhiên. Nàng vốn dĩ đã có quyền yêu cầu phúc lợi từ những bộ phận khác, trù tính tình hình chung.”
“Còn về ‘Be Quiet’… đây là một việc ngoài ý muốn.”
“Giám đốc Lâm, tin ta, ta hy vọng Lâm Vãn mau chóng về nhà hơn bất cứ ai.”
Biểu cảm của Bùi Khiêm vô cùng chân thành.
Lâm Thường nhìn Bùi Khiêm, không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ vô cùng hoài nghi.
Đây cũng là điều rất bình thường, nếu như có ai vỗ ngực thề thốt một chuyện nào đó với ngươi, song lại năm lần bảy lượt thất bại vì một vài “nguyên nhân khách quan” hoặc “nhân tố nằm ngoài dự liệu” nào đó, ngươi chắc chắn sẽ sinh ra tâm lý nghi ngờ như vậy…
Thế nhưng lúc này Bùi Khiêm mới là người oan uổng nhất.
Có điều chuyện đã đến nước này, dường như biện minh cũng chẳng đem lại tác dụng gì...
Chỉ có thể tiếp tục đặt ra mục tiêu cho giai đoạn tiếp theo, lần này nhất định phải khiến Lâm Vãn chùn bước!
Tuy nhiên lúc Bùi Khiêm đang suy nghĩ về mục tiêu tiếp theo, lời nói của Lâm Thường lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Thường khẽ thở dài: “Được rồi, tổng giám đốc Bùi, chuyến này ta tới đây cũng không phải để đùn đẩy trách nhiệm, mà là còn có việc khác.”
“Thực không dám giấu, tình huống lại có chút thay đổi.”
“Mấy ngày này, Lâm Vãn lại diễu võ giương oai trong group gia đình, đặc biệt là sự thành công của điện thoại OTTO bán được ở mức giá 8000, đây cũng là phân khúc mà điện thoại flagship do chị ta phụ trách vẫn chưa thể đạt đến. Tuy rằng doanh số bán hàng khác nhau một trời một vực, thế nhưng xét cho cùng a Vãn mới đảm nhận làm điện thoại được vài tháng, mà chị ta đã làm mấy năm rồi…”
“Nói tóm lại, mọi chuyện đã rối nay còn rối hơn.”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Vậy… lão gia tử cứ để mặc cho nàng làm vậy sao?”
Lâm Thường cười ha hả: “Tổng giám đốc Bùi quả nhiên vừa hỏi đã lập tức đi vào vấn đề mấu chốt, đây cũng chính là chiếc chìa khóa khiến tình huống lần này thay đổi.”
“Lão gia tử không những không tức giận, ngược lại còn rất vui mừng.”
“Nói thật là như này, tổng giám đốc Bùi.”
“Trước đó khi a Vãn hờn dỗi chạy ra ngoài làm việc, lão gia tử rất không vui, bởi vì hắn hiểu rõ tình trạng của hầu hết các doanh nghiệp bên ngoài, cảm thấy a Vãn đang lãng phí thời gian, cho nên mới luôn yêu cầu a Vãn quay trở về tiếp tục kế thừa gia nghiệp.”
“Hơn nữa lúc trước a Vãn làm game cũng không có thành tựu gì quá lớn, tuy rằng game mobile kiếm ra tiền, thế nhưng xét cho cùng cũng khó đạt được thành công lớn, bởi vậy thái độ của lão gia tử cũng không hề thay đổi gì.”
“Thế nhưng lần này a Vãn nói bản thân làm được điện thoại phân khúc giá 8000 trong group gia đình… lão gia tử đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.”
“Thế là hắn nhờ người tìm hiểu kỹ lưỡng về điện thoại OTTO và tập đoàn Đằng Đạt, kết quả ngươi đoán xem thế nào?”
Khóe miệng Bùi Khiêm hơi co giật, trong lòng sinh ra một dự cảm vô cùng không lành: “Thế nào?”