“Nếu tiếp nhận toàn bộ thì giá chuyển nhượng sẽ khoảng 500, 600 nghìn, nhưng về cơ bản chúng ta chỉ cần trang trí lại phòng tập, cũng như không cần các thiết bị thể hình, vì vậy giá chuyển nhượng cuối cùng thương lượng được là 300 nghìn đồng.”
“Quản lý Ngụy sẽ vận chuyển hết các thiết bị đi, chúng ta sẽ mua mới hết tất cả các thiết bị thể hình, tuyển huấn luyện viên, đồng thời còn trả tiền thuê mặt bằng...”
“Xem xét đến việc các thiết bị thể hình có tiêu chuẩn cao mà chúng ta chuẩn bị, mức lương của nhân viên cũng cao hơn mức lương trung bình trong ngành, thì vốn đầu tư ban đều cho thiết bị, phí chuyển nhượng và một số chi phí lặt vặt khác sẽ khoảng 1,5 triệu, chi phí hàng năm bao gồm tiền nhà, điện nước, tiền lương nhân viên và các chi phí khác cũng gần 3 triệu... trung bình mỗi tháng khoảng 250 nghìn.”
Bùi Khiêm gật đầu, nghĩ trong lòng số tiền đầu tư này dường như cũng không coi là quá nhiều.
Trước mắt đầu tư 1,5 triệu và chi phí hàng tháng khoảng 250 nghìn, cho dù không có khách đến thì cũng không lỗ được mấy.
Chẳng qua nghĩ lại, đây dù sao cũng là một chi nhánh.
Nếu như mở mười chi nhánh, một năm không phải sẽ dễ dàng lỗ vài chục triệu sao?
Trước cứ khai trương, xem tình hình thế nào, nếu không có ai quan tâm thì lại mở thêm vài chỗ nữa.
Dù sao chỉ cần mở càng nhiều chi nhánh, nhất định sẽ thua lỗ rất nhiều!
Thứ bảy, ngày 09 tháng 4.
Chi nhánh Đại học Hán Đông của quán cà phê Internet Netfish.
Sau khi hoàn thành việc chuẩn bị sơ bộ cho hai bộ phận game và phòng tập thể hình, Bùi Khiêm dự định sẽ tận hưởng ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm hoi này.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ở quán cà phê Internet Netfish, thản nhiên uống cà phê, ngắm đường phố bên ngoài, nghĩ về những việc sắp tới phải làm.
Tiền bán vé của bộ phim sắp kết toán xong, đến lúc đó sẽ thu được một khoản tiền lớn.
Bùi Khiêm đã suy nghĩ về việc nên tiêu số tiền này như thế nào: làm một dự án chung cư.
Cũng giống như quản lý sức khỏe, có thể sẽ lỗ vốn, lại có thể dùng làm phúc lợi cho nhân viên, gấp đôi hạnh phúc, một công đôi việc!
Đương nhiên, số tiền này hơi nhiều nên cần phải lên kế hoạch sau đó mới chi tiêu.
Bùi Khiêm suy nghĩ, có thể bán một tòa nhà thích hợp, sau khi cải tạo thành một căn hộ, hắn sẽ thử trước, nếu mọi việc suôn sẻ thì hắn sẽ dùng số tiền còn lại để thuê một căn phòng rồi cải tạo lại.
Hệ thống nghiêm cấm đầu tư bất động sản, tức là nhà đã mua phải được đưa vào tham gia các hoạt động sản xuất kinh doanh, không được bỏ hoang, cũng không được tích trữ để tăng giá.
Cho dù là mở một nhà hàng hay xây dựng một khách sạn thì nó có thể được tính là hoạt động sản xuất kinh doanh.
Thế nhưng lúc trước sau khi Bùi Khiêm mua căn biệt thự làm nhà bếp tư nhân Minh Vân thì hắn không có ý định mua nhà nữa, chủ yếu do do số vốn ban đầu của hệ thống trong mấy chu kỳ trước quá thấp.
Tài sản cố định được tính vào số vốn của hệ thống theo 10% giá trị ban đầu, điều này đã ảnh hưởng đến việc kết toán.
Giả sử mua một tòa nhà tốn ba, bốn mươi triệu, sau khi chuyển đổi thì tương đương với ba, bốn triệu, trong chu kỳ trước số vốn ban đầu của hệ thống chỉ có mười triệu, thoáng cái đã chiếm ba, bốn phần.
Bằng cách này, độ khó của việc lỗ vốn là quá cao, rất dễ thua.
Mà trong chu kỳ này, số vốn ban đầu trong hệ thống đã đạt tới hai mươi triệu, việc tiêu ba, bốn mươi triệu để mua tài sản thì cũng không có ảnh hưởng lớn đến việc kết toán.
Đương nhiên làm như vậy cũng có rủi ro: giá nhà có thể tăng.
Sau khi suy nghĩ đền yếu tố này, Bùi Khiêm vẫn quyết định mua nhà, chủ yếu là vì ba lý do.
Đầu tiên, tình huống trong thế giới này đã thay đổi rất nhiều so với những gì hắn nhớ, chưa chắc giá nhà sẽ tăng nhanh như vậy; thứ hai, ngay cả khi giá nhà tăng nhanh, thì cũng không thể tăng trong hai năm tới; thứ ba, dù giá nhà có tăng thì chắc chắn sự gia tăng sẽ thấp hơn nhiều so với tốc độ tăng trưởng của số vốn ban đầu trong hệ thống.
Theo tình hình hiện tại, sau sáu tháng số vốn ban đầu trong hệ thống sẽ tăng ít nhất mười triệu, điều đó có nghĩa là việc Bùi Khiêm chi từ ba mươi cho đến năm mươi triệu cho việc mua tài sản cố định là rất có lợi.
Điều này có thể được coi là một chi phí cố định cho mỗi chu kỳ.
Ngoài ra, Bùi Khiêm còn phải đi xem tình huống bên phía đầu tư Viên Mộng và Trương Nguyên.
Lần trước sau khi sắp xếp công việc cho lão Mã, có vẻ như hắn vẫn chưa tìm được dự án đầu tư mới.
Bùi Khiêm cực kỳ hài lòng với việc này, cũng không có ý định đến thúc giục.
Nhưng vì phòng ngừa hai người Mã Dương và Hạ Đắc Thắng trong khoảng thời gian dài sẽ tự mình nắm mắt làm liều, lại không cẩn thận tạo ra động tĩnh quá lớn, Bùi Khiêm vẫn luôn luôn cảnh giác.
Bên phía Trương Nguyên tuy nói muốn thành lập một câu lạc bộ eSports, nhưng dường như chính hắn cũng không quá để ý đến chuyện này, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Bùi Khiêm cũng dự định dành thời gian đến xem, cho hắn “hướng dẫn chỉ đạo”.
Ngoài ra còn một vài điều lặt vặt khác:
Bùi Khiêm cảm thấy vấn đề chính khiến hắn liên tục thất bại chính là hắn không cập nhập thông tin một cách nhanh chóng, vì vậy hắn đã nghĩ cách có thể theo dõi hướng đi của các bộ phận khác nhau bất cứ lúc nào;
Nhiệm vụ “đầu tư vào bản thân” mà bên hệ thống đưa ra cũng không được rõ ràng;
Các sản nghiệp khác hiện tại nhìn qua thì không phải là mối đe dọa gì cũng cần phải chú ý mọi lúc, không chừng sẽ có một sản nghiệp nào đó đột nhiên nhảy ra đâm sau lưng mình một cái...
Bùi Khiêm càng nghĩ, càng cảm thấy đau lòng.
Cuộc sống, cô đơn như tuyết.
Đang đau lòng thì Bùi Khiêm chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đẩy cửa bước vào quán cà phê Internet Netfish.
“Ơ? Tổng giám đốc Bùi?”
“Khách quý, khách quý.”
Nguyễn Quang Kiến không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Khiêm ngồi trong góc uống cà phê.
Bùi Khiêm: “?”
Chờ đã, “khách quý” nghĩa là gì?