Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 827 - Chương 827. Đây Là Một Loại Bài Tập Thực Hành Hàng Ngày À? (3)

Chương 827. Đây là một loại bài tập thực hành hàng ngày à? (3)
Chương 827. Đây là một loại bài tập thực hành hàng ngày à? (3)

“Bây giờ tất cả các bữa ăn ở đây bọn ta đều đặt của Takeaway Netfish, nhiều dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe, ngon miệng và giá cũng không đắt.”

“Quán cà phê Internet Netfish và Nghịch Phong Logistics cũng làm gia tăng đáng kể niềm hạnh phúc trong cuộc sống.”

“Điều quan trọng nhất là chỉ cần có tập đoàn Đằng Đạt ở đây, cuộc sống ở thành phố Kinh Châu sẽ ngày càng thuận tiện hơn, sự phát triển kinh tế tổng thể sẽ càng ngày càng tốt hơn. Hầu hết ở các đô thị loại 2 sẽ không có tương lai như vậy...”

Nghe Nguyễn Quang Kiến giới thiệu, Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác.

Chính là cực kỳ đau đớn.

Nhìn xem đây hoàn toàn là vui quên lối về!

Sau khi đến Kinh Châu thì lập tức vứt bỏ Ma Đô.

Tên cặn bã!

Chẳng qua Bùi Khiêm thực sự có thể nhìn thấy tình yêu mà Nguyễn Quang Kiến dành cho Kinh Châu từ biểu hiện phấn khích của hắn.

Hầy, xem ra không thể đuổi phòng làm việc Quang Hoàn rời đi...

Thật chán nản.

Nguyễn Quang Kiến dẫn Bùi Khiêm đi dạo một vòng, rồi trở về vị trí làm việc của mình.

Nguyễn Quang Kiến không có văn phòng riêng một phần là vì sáng tạo nghệ thuật đòi hỏi sự học hỏi lẫn nhau, cùng tiến bộ, trao đổi tìm cảm hứng, một phần là do Nguyễn Quang Kiến chịu trách nhiệm nghiệm thu tất cả các dự án để đảm bảo tính nhất quán trong phong cách hội họa.

Bùi Khiêm nhận thấy trên màn hình máy tính của Nguyễn Quang Kiến là một bức chân dung cực kỳ tinh tế.

Khoảng một phần tư khu vực ở góc dưới bên trái của màn hình là một bức ảnh chụp chân dung.

Người đàn ông da trắng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai, biểu cảm hiền lành, ngoài ra không có nhiều ấn tượng khác.

Nhưng điều làm cho Bùi Khiêm càng kinh ngạc chính là, bức chân dung này cũng không hoàn toàn vẽ dựa theo ảnh chụp, nó không chỉ làm phong phú thêm rất nhiều chi tiết vốn không có, mà còn thay đổi hình tượng của người này ở một số khía cạnh khác.

Ví dụ, khuôn mặt của người mẫu có nhiều nếp nhăn hơn, nhưng không mang lại cho mọi người cảm giác lão hóa, tang thương, ngược lại nâng cao sự quyến rũ;

Râu và kiểu tóc đã được cắt tỉa cẩn thận, đặc biệt là râu, rõ ràng là dáng vẻ của những người rất giàu có và nhàn nhã;

Thần thái cũng có thay đổi, vốn cực kỳ hiền lành, hiện tại lại trông có vẻ dã tâm bừng bừng, trong ánh mắt lộ ra một loại tự tin mãnh liệt.

Phần chân tóc ban đầu có hơi hói đã được chê lấp hoàn toàn, mái tóc chắc khỏe dường như đang thể hiện sức sống mãnh liệt của hắn.

Nếu bức ảnh là “một người da trắng trung niên có thân hình cân đối”, thì bức chân dung là “một người da trắng ưu tú đạt đến đỉnh cao trong tất cả các khía cạnh”.

So sánh ảnh chụp với chân dung, Bùi Khiêm đã hiểu sâu sắc cái gì gọi là “sự khoa trương và xử lý của nghệ thuật.”

Bùi Khiêm không khỏi cảm khái nói: “Tranh thật đẹp! Nếu như vẻ bề ngoài ban đầu của người này là 70 điểm, bức tranh này trực tiếp khiến hắn đạt 95 điểm.”

“Bức tranh không chỉ giữ lại đặc điểm tướng mạo ban đầu, mà còn làm nổi bật đặc điểm ngoại hình hơn, cải thiện hoàn toàn khí chất của hắn.”

“Đây có phải là một loại bài tập thực hành hàng ngày của các họa sĩ?”

“Tùy tiện tìm một tấm ảnh, sau đó dựa trên cơ sở bức ảnh này, vẽ ra một nhân vật sống động?”

“Con đường nghệ thuật thực sự không bao giờ dừng lại.”

Bùi Khiêm thích thú nhìn bức chân dung này, tấm tắc khen ngợi.

Sắc mặt Nguyễn Quang Kiến hơi kỳ quái: “Ừm... tổng giám đốc Bùi.”

“Thời gian làm việc của bọn ta tương đối có hạn, nói chung bọn ta không có nhiều thời gian để vẽ tỉ mỉ các bài luyện tập như này.”

“Đây là nội dung công việc gần đây của bọn ta... Ngươi không nhìn ra sao? Đây là yêu cầu mỹ thuật mới nhất mà bên phía Game Đằng Đạt đưa ra.”

“Đây chính là nhân vật người giàu trong ‘Phấn Đấu’.”

Bùi Khiêm: “...”

Tai nạn luôn luôn đến bất ngờ như vậy.

Nếu biết sớm đây là ảnh dự án của mình, chắc chắn Bùi Khiêm sẽ miễn cưỡng chỉ điểm một phen.

Ví dụ, từ cách mặt như phong cách vẽ, chi tiết, thần thái nhân vật... đề xuất vài yêu cầu không hợp lý cho lắm.

Nhưng vừa nãy Bùi Khiêm khen bức tranh này rồi, không thể sau khi nghe nói là dự án của mình mới đưa ra ý kiến nhỉ?

Làm thế thì rõ ràng quá, không hợp lý.

Không còn cách nào, Bùi Khiêm chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ừm, rất tốt.”

Nguyễn Quang Kiến chạm vài lần trên máy tính bảng bằng bút cảm ứng, mở tệp tài liệu ra.

“Còn có phác thảo khác trong này, tổng giám đốc Bùi xem thử xem có vấn đề gì không, có thể điều chỉnh sớm một chút.”

Trong tệp tài liệu có các hình ảnh chi tiết của các bản phác thảo, có điều mỗi chi tiết đều có một bức ảnh.

Rõ ràng sau khi Hồ Hiển Bân làm xong nhân vật trong game, đi tìm diễn viên ghi hình chuyển động phù hợp với điều kiện.

Tướng mạo diễn viên ghi hình chuyển động không cần giống với tạo hình nhân vật trong điện ảnh hoàn toàn, nhưng phải tương đồng, vì hai gương mặt hoàn toàn khác nhau thì lúc tiến hành ghi hình chuyển động, sẽ có sự khác biệt về số liệu, sao chép sẽ sụp đổ.

Để hệ thống ghi hình chuyển động có được hiệu quả tốt nhất, cần phải chọn diễn viên ghi hình chuyển động một cách kỹ lưỡng, mà vai trong game và người trong thực tế phải có độ đối ứng cao.

Rõ ràng, lúc Bùi Khiêm đang bận rộn sắp xếp việc thể dục, Hồ Hiển Bân đã xúc tiến rất nhiều cho việc chuẩn bị của “Phấn Đấu”.

“Chẳng phải hắn là người mới sao? Hiệu suất này là gặp ma à?”

“Chẳng lẽ ta xui dữ vậy, tùy tiện chọn một giám đốc kế hoạch cũng chọn phải người có năng lực xuất chúng?”

“Hả?”

Bùi Khiêm suy nghĩ một lát, đột nhiên thấy có gì đó sai sai.

Dù hiệu suất của Hồ Hiển Bân rất cao, cũng không thể tìm được nhiều diễn viên nước ngoài trong thời gian ngắn như vậy nhỉ?

Chuyện tìm người không phải hiệu suất cao là có thể giải quyết!

Xem tỉ mỉ mấy bức ảnh này.

Càng xem càng quen mắt!

Bùi Khiêm suy nghĩ hai phút, đột nhiên nghĩ đến đã thấy ở đâu rồi.

Con mẹ nó chẳng phải đều là mấy diễn viên quần chúng người nước ngoài trong “Ngày Mai Tươi Đẹp”?

Hết chương 827.
Bình Luận (0)
Comment