Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828. Tông Sư Thái Cực Nguyễn Quang Kiến

Chương 828. Tông sư thái cực Nguyễn Quang Kiến
Chương 828. Tông sư thái cực Nguyễn Quang Kiến

Trước đó quay “Ngày Mai Tươi Đẹp”, ba nhân vật chính xuất hiện trong ống kính nhiều nhất đều là người trong nước, nhưng ngoài ra vẫn còn số lượng lớn diễn viên quần chúng làm nền, trong đó có các kiểu màu da, các nước, toàn là bạn bè nước ngoài mấy người Hoàng Tư Bác vất vả tìm được ở Kinh Châu.

Nhưng số lần mấy người này xuất hiện trong ống kính quá ít, với lại qua một thời gian dài, ký ức của Bùi Khiêm đối với tình tiết trong phim hơi mơ hồ, nên lần đầu tiên không nhận ra.

Bây giờ Bùi Khiêm đã xác nhận rồi, đây không phải do hiệu suất làm việc của Hồ Hiển Bân cao, là hắn ăn gian!

Chắc chắn hắn tìm Hoàng Tư Bác để lấy cách liên lạc với mấy người này, sau đó thẳng thừng copy luôn!

Chẳng trách sao mấy ảnh này quen như vậy!

Bùi Khiêm thật sự cạn lời luôn.

Hồ Hiển Bân ơi Hồ Hiển Bân, trông ngươi mắt to mày rậm trung hậu thành thật, sao lại copy thành thạo như vậy?

Bùi Khiêm xem hết mấy bức ảnh và phác thảo này một lượt.

Các chủng tộc, các màu da, diễn viên nhà nghèo và diễn viên nhà giàu, rõ ràng có thể thấy được sự khác biệt.

Cái này cũng rất bình thường, dù sao thì trong thực tại tồn tại giai cấp người nghèo và người giàu, bầu không khí tích lũy trong thời gian khó lòng thay đổi được.

Bùi Khiêm vô cùng cố gắng muốn tìm một góc độ tráo trở để chỉ dẫn Nguyễn Quang Kiến quay ngược lại.

Nhưng không tìm được!

Vì tất cả những thứ này đều quá hợp lý!

Rõ ràng Hồ Hiển Bân chọn vai dựa theo bối cảnh gia đình và tình hình kinh tế thật của diễn viên quần chúng, vô cùng phù hợp với vai trong game.

Nguyễn Quang Kiến cũng rất chú ý đến cảm giác cân đối khi sáng tạo nghệ thuật dựa trên mấy bức ảnh này, chỉ phóng đại đặc tính trên người họ một cách đơn giản, không khác hình tượng thực tế quá.

Trong lúc gấp rút Bùi Khiêm không tìm được góc độ để ra tay.

Tổng giám đốc Bùi rơi vào trầm tư.

“Ừm… Đối với game này, hình ảnh chỉ là một phần, mà cốt lõi để đuổi người chơi của game này là ở cách chơi và nội dung của nó, nới lỏng một chút ở phong cách vẽ cũng không thể không được…”

“Khoan, ta không thể có suy nghĩ sai lầm thế này!”

“Lúc ‘Quay Đầu Là Bờ’ ta cũng nghĩ vậy!”

Vốn dĩ Bùi Khiêm nghĩ vậy, nhưng nghĩ đến bài học từ “Quay Đầu Là Bờ” trước đó, chợt bừng tỉnh.

Tuyệt đối không thể phạm sai lầm tương tự lần thứ hai!

Đã thấy được vũ khí Nguyễn Quang Kiến đâm sau lưng mình rồi, nhất định phải tìm cách để vũ khí này có sự cố mới được!

Buông thả bây giờ, mai sau có thể thành máu chảy từ vết đao sau lưng!

“Mau nghĩ xem lừa hắn thế nào…”

“Ừm… mấy bức này rất chú trọng cảm giác cân đối…”

“Có rồi!”

Bùi Khiêm phát hiện lúc Nguyễn Quang Kiến tạo mấy hình tượng này, lo lắng gia công nghệ thuật quá nhiều sẽ khiến mấy nhân vật này khác xa hình tượng thực tế vốn có, nên vẫn kiềm chế.

Điều này cũng khiến Bùi Khiêm liên tưởng đến kỹ năng của Lộ Tri Diêu lúc đó.

Vấn đề lớn nhất của Lộ Tri Diêu là dùng sức quá nhiều.

Mà lúc đó Bùi Khiêm chỉ điểm một lần, khiến kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Diêu được gói ghém lại, kết quả nhận được nhận xét tốt.

Đây là sai lầm hết sức nghiêm trọng!

Rõ ràng trình hội họa của Nguyễn Quang Kiến cao hơn Lộ Tri Diêu nhiều, hắn cũng rõ đạo lý hăng quá hóa dở, nên lúc sáng tạo rất khống chế.

Thế thì đây chính là điểm đột phá!

Để tranh Nguyễn Quang Kiến “dùng quá nhiều sức”, không được?

Bùi Khiêm khẽ ho: “Tranh rất tốt, nhưng có có chút đề nghị nho nhỏ.”

Nguyễn Quang Kiến chú trọng hẳn: “Ồ? Tổng giám đốc Bùi cứ nói ta sửa ngay.”

Tổng giám đốc Bùi là tổng thiết kế của game, đương nhiên có quyền quyết định cao nhất đối với mấy yêu cầu mỹ thuật của game này.

Bùi Khiêm nói nghiêm túc: “Mấy hình tượng này không khác hình tượng thực tế của mấy diễn viên ghi hình chuyển động gì mấy, hình lúc ngươi sáng tạo đã rất khống chế đúng không?”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Đúng rồi, vì phô trương nghệ thuật quá đà sẽ khiến mấy hình tượng này mất đi tính chân thật.”

Bùi Khiêm phất tay: “Thế thì đúng rồi! Ta cần cái này!”

Nguyễn Quang Kiến: “Hả?”

“Khụ khụ.” Bùi Khiêm ý thức được mình đắc ý mất hình tượng, vội tém lại ngay.

“Ta muốn mất tính chân thật.”

“Ta muốn cách thể hiện cực đoan hơn, nghệ thuật hơn, gì mà chân thật, hàm súc, không liên quan đến game này.”

“Tóm lại, làm cho mấy hình tượng này này càng kỳ dị càng tốt, cố gắng đạt đến hiệu quả làm quá tay!”

Nguyễn Quang Kiến cau mày trầm tư.

Lúc Hồ Hiển Bân của bộ phận Game Đằng Đạt nói với mình đâu có đưa ra yêu cầu thế này.

Thậm chí Hồ Hiển Bân còn không đưa ra yêu cầu kỹ thuật cụ thể.

Đương nhiên không phải nói thái độ làm việc của Hồ Hiển Bân có vấn đề, đây là truyền thống của bộ phận Game Đằng Đạt rồi.

Người phụ trách bộ phận Game Đằng Đạt đều biết chuyện “Quỷ Tướng”, biết lúc đó tổng giám đốc Bùi hoàn toàn bỏ quyền, để đại thần Nguyễn tự phát huy nên mới có bản phác thảo kinh điển của “Quỷ Tướng”.

Nên mấy game sau này, bao gồm “Người Chế Tác Trò Chơi”, “Quay Đầu Là Bờ”... Nguyễn Quang Kiến cũng có quyền khống chế tuyệt đối với phong cách đồ họa.

Lần này Hồ Hiển Bân đưa ra yêu cầu mỹ thuật của “Phấn Đấu”, đương nhiên cũng theo truyền thống này, để Nguyễn Quang Kiến tự quyết định phong cách vẽ cụ thể.

Nhưng bây giờ tổng giám đốc Bùi đích thân yêu cầu, phải xem xét điều này.

“Ừm…” Nguyễn Quang Kiến cau mày trầm tư.

Bùi Khiêm không khỏi vui trong lòng, tốt lắm!

Hình như đây chính là biểu cảm khi nhà thiết kế gặp bên A não tàn!

Bùi Khiêm có thể hiểu tâm trạng này, mấy nhân vật này đều đã phác họa tổng thể rồi, hình tượng tổng thể đã hoàn thành, cần chỉnh tỉ mỉ nữa thôi, kết quả bên A đột nhiên nhảy ra nói phải thay đổi nhiều.

Nào có nhà thiết kế nào không tức giận?

Nhưng đây là do tổng giám đốc Bùi muốn!

Hắn cũng đã chuẩn bị xong, đợi Nguyễn Quang Kiến tranh luận, có thể phát huy hết đặc điểm vô lý của bên A, hóa thân thành tổng giám đốc bá đạo thông thạo rành nghề, đánh gãy toàn bộ đề nghị hợp lý của Nguyễn Quang Kiến.

Hình như Bùi Khiêm thấy được ánh sáng báo được thù.

Hết chương 828.
Bình Luận (0)
Comment