Nguyễn Quang Kiến suy nghĩ năm phút, vẫn cau mày, rõ ràng hắn vẫn giữ thái độ giằng co với mấy câu Bùi Khiêm nói.
Nhưng điều khiến Bùi Khiêm cảm thấy kỳ lạ là, Nguyễn Quang Kiến nhịn năm phút mà vẫn không đưa ra ý phản đối nà, thậm chí suy nghĩ thảo luận với hắn cũng không có!
Lúc lâu sau, hình như cuối cùng Nguyễn Quang Kiến cũng quyết định.
Hắn hít sâu một hơi nhìn Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm đã chuẩn bị xong.
Đến rồi! Cuối cùng cũng battle với ta rồi!
Nhào vô, ta đã chuẩn bị xong những lời trích của bên A vô lý nhất rồi!
“Ngươi không cảm thấy vậy, ta thấy vậy, ngươi cảm thấy không ổn, ta cảm thấy ổn, lần lượt thay đổi, dù ngươi có lý do gì, mấy bức phác họa này đều phải lần lượt thay đổi hết!”
Mấy câu này đã nằm ở cổ họng Bùi Khiêm rồi, chỉ đợi hóa thành viên đạn bắn về phía nhân vật đầu sỏ trong sổ tay!
Nguyễn Quang Kiến cắn răng, nói: “Được! Không thành vấn đề!”
“Tổng giám đốc Bùi, tuy tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, nhưng ngươi yên tâm, đã là yêu cầu của ngươi, nhất định ta sẽ dốc hết khả năng để làm ngươi hài lòng!”
Bùi Khiêm: “?”
Choáng.
Ý gì, kịch bản vốn không viết vậy mà?
Chẳng phải ngươi nên tranh luận, battle với ta chút sao?
Ta đã chuẩn bị câu từ xong rồi, chẳng phải chuẩn bị công cốc sao?
Chẳng lẽ, Nguyễn Quang Kiến dưới tình hình ăn nhờ ở đậu không dám đắc tội mình, nên dù trong lòng không đồng ý với chuyện này cũng nghĩ cách hoàn thành yêu cầu não tàn của bên A?
Thế này cũng thảm quá rồi!
Bùi Khiêm cảm thấy hình như một kẻ ác rồi, trong lòng không khỏi hơi áy náy.
Hắn vội nói: “Ặc… đừng miễn cưỡng!”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Yên tâm đi tổng giám đốc Bùi, không miễn cưỡng, ta hiểu ý của ngươi!”
Bùi Khiêm: “?”
Nguyễn Quang Kiến nói tiếp: “Sáng tạo nghệ thuật thì nhất định phải tuân theo yêu cầu của bên A để tìm điểm cân bằng phù hợp, chỉ khi tìm được điểm cân bằng này mới có thể làm ra được tác phẩm hoàn mỹ nhất.”
“Ta tin, tổng giám đốc Bùi đã đưa ra yêu cầu thì chắc chắn có suy nghĩ ở một tầng sâu xa.”
“Tuy vẫn có chưa có cách giải quyết quá tốt, nhưng sau khi suy nghĩ, ta cũng cảm thấy hình như yêu cầu này có thể hoàn thành theo cách khác.”
“Thử đổi cách nghĩ khác đi cũng không sao, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Tóm lại là, tổng giám đốc Bùi ngươi cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ đặt chất lượng lên làm mục tiêu hàng đầu của mình, dù là phong cách thế nào cũng bảo đảm làm ngươi hài lòng!”
Bùi Khiêm: “…”
Không biết vì sao, đối diện với Nguyễn Quang Kiến chỉ có cảm giác đối đầu với tông sư thái cực thôi.
Dù là đánh chiêu thức gì cũng không có hiệu quả, ngược lại còn bị lật kèo, gậy ông đập lưng ông?
Bùi Khiêm chợt có dự cảm không lành, rất muốn nói câu danh ngôn bên A “hay là dùng bản đầu tiên đi”.
Nhưng ngẫm nghĩ, nếu thật sự đã nói rồi, có thể sẽ khiến ngươi ta hiểu lầm mình bị điên…
Đã nói rồi cũng không có cách nào sửa đổi.
Bùi Khiêm chỉ có thể không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, thế thì giao cho ngươi, nhưng hy vọng thành phẩm cuối cùng sẽ giống với dự tính của ta…”
Thứ hai, ngày 11 tháng 4.
Game Thương Dương.
Lâm Vãn đang trong phòng làm việc của mình, phiền não vì nhiệm vụ công việc gần đây.
Nàng phát hiện nhiệm vụ của tổng giám đốc Bùi giao ngày càng có tính khiêu chiến.
Trước đó phát triển game kinh dị online hiếm thấy trên thị trường, đồng thời phụ trách phát triển điện thoại, mà bây giờ là vận hành dự án game thành công của nước ngoài IOI này.
Trực tiếp cạnh tranh với GOG của Game Đằng Đạt ở thị trường trong nước!
Theo lý thuyết, nghiên cứu phát triển một game mới, phụ trách điện thoại còn có độ khó cao hơn đại lý một game.
Vì đại lý game không cần tự nghiên cứu phát triển, chỉ cần suy nghĩ chiến lược vận hành và quảng bá là được, trông có vẻ tương đối đơn giản.
Nhưng áp lực của Lâm Vãn lúc này còn lớn hơn trước.
Vì nàng cảm thấy nhiệm vụ này vô cùng khó khăn!
Còn nặng nề hơn nhiệm vụ trước đó nhiều!
Lúc mới nhận nhiệm vụ này, nàng mở họp với Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân, thảo luận về phương án của nhiệm vụ.
Những phương án bình thường được đưa ra nhanh chóng, ví dụ như mở trang web của server trong nước, lồng tiếng và phiên dịch cho server trong nước, thuê nền tảng đám mây bao gồm đội phục vụ, mở và vận hành hoạt động quảng bá của server trong nước...
Mấy thứ này là cơ bản nhất, dù Lâm Vãn không quản thì mấy người Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân cũng có thể hoàn thành.
Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ dựa vào mấy thứ này sao có thể cạnh tranh với GOG?
Lâm Vãn nhớ đến lúc trước tổng giám đốc Bùi giao nhiệm vụ, hình như trong giọng nói chứa sự mong đợi rất lớn với server trong nước của IOI.
Nhưng bản thân Lâm Vãn lại hoàn toàn không biết IOI trong nước có sức đấu với GOG.
Vì chất lượng game của GOG không thua IOI, với lại vấn đề quan trọng nhất là, GOG đã thông qua cách tương tác game PC chiếm thị trường, thu hút được lượng lớn người chơi thông qua phát thưởng tiền mặt trong bốn lần kết toán trong năm.
Bây giờ dù là người chơi lúc đầu chơi IOI và “Thần Khải”, hay là người chơi trước đó chưa từng tiếp xúc với game thế này cũng đều có hảo cảm tự nhiên với GOG.
Bắt đầu đã tụt lại phía sau nhiều như vậy rồi, muốn đổi cục diện đổi chiều không dễ chút nào!
Mà điều khiến Lâm Vãn cảm thấy cạn lời nhất là, người đưa ra lời khuyên cho Lý Nhã Đạt, để nàng lên phiên bản mobile trước là mình…
Đương nhiên suy nghĩ này là do tổng giám đốc Bùi đề xuất, nhưng Lâm Vãn lý giải ý đồ của tổng giám đốc Bùi.
Bây giờ Lâm Vãn hơi hiểu cảm giác các công ty khác cạnh tranh với Đằng Đạt rồi!
Hoàn toàn không nói được gì!
Có thể nói Game Đằng Đạt là ngọa hổ tàng long, với lại có được chỉ điểm của tổng giám đốc Bùi là kẻ địch gai góc.
Đang phiền não thì bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên nhìn thử, là Diệp Chi Chu.
“Chuẩn bị mở server trong nước thế nào rồi?” Lâm Vãn tùy tiện hỏi.
Diệp Chi Chu cầm một tệp tài liệu trên tay, ngồi xuống vị trí đối diện bàn làm việc: “Tất cả thuận lợi, bộ phận chúng ta có kinh nghiệm vận hành ‘Chiến Ca Nhiệt Huyết’, tuy độ khó của việc vận hàng IOI rất cao nhưng cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.”