“Sắp xếp cụ thể như thế nào, ta về trường thỉnh giáo thầy giáo của ta xong, quyết định qua nội dung cụ thể sẽ bố trí cho mọi người sau.”
Có Chu Tiểu Sách sắp xếp, tất cả mọi người có thể an tâm.
Hắn dù sao cũng xuất thân chính quy, dù cho có vài chỗ không hiểu thì cũng có thể trở về trường Đại học Hán Đông thỉnh giáo đạo sư và giáo sư của mình.
Huống chi hắn đã quay được bộ phim như “Ngày Mai Tươi Đẹp”, trường học cũng năm lần bảy lượt mời hắn trở về mở tọa đàm cho đàn em khóa dưới của mình, yêu cầu như thế không là gì cả.
Hoàng Tư Bác cũng có nhu cầu như vậy.
Dù sao hắn cũng là từ ngành game chuyển sang, trong quá trình đóng phim vẫn luôn cảm giác sâu sắc được nền tảng yếu kém của mình, rất nhiều chỗ đều không hiểu.
Trước kia hắn vẫn luôn bận bịu các loại chuyện, lo liệu mấy chuyện vụn vặt thay cho đạo diễn Chu Tiểu Sách, nên còn chưa có thời gian mà học tập, bồi dưỡng.
Bây giờ rốt cuộc có thể bổ sung cho sở đoản của mình rồi!
Nghĩ tới đó, vậy mà còn hơi kích động.
Hoàng Tư Bác còn đang hưng phấn thì được một tin nhắn.
“Hả?”
“Tiền về tài khoản rồi!”
……
Trong phòng làm việc, Bùi Khiêm ngáp một cái, chuẩn bị tan làm về nhà.
Sắp xếp xong xuôi chuyện Nhuế Vũ Thần và Takeaway Netfish, Bùi Khiêm cảm thấy áp lực kiếm tiền của mình thấp hẳn xuống mấy phần.
Song hắn mới vừa muốn rời phòng làm việc, điện thoại di động lại nhận ngay được một tin nhắn từ Hoàng Tư Bác.
“Tổng giám đốc Bùi, doanh thu bộ phim về tài khoản rồi!”
Trong lòng Bùi Khiêm ngay lập tức “lộp bộp” một cái.
Sao lại nhanh như vậy?!
Tuy rằng dùng liệu pháp “gây sốc” giải quyết xong phòng làm việc Phi Hoàng, nhưng tiền bán vé tại rạp còn chưa giải quyết xong!
Trong nháy mắt, lại có khoản tiền hơn bảy mươi triệu đến tài khoản của công ty.
Bùi Khiêm lại phiền muộn rồi, cảm thất trọng trách trên người trở nên nặng hơn một bậc.
Phòng làm việc Phi Hoàng này, chỉ biết kiếm chuyện cho ta!
Mặc dù đã biết trước rằng sẽ có một khoản tiền như vậy về sổ sách, nhưng sớm vài ngày so với dự tính, đã khiến cho Bùi Khiêm cảm thấy rất không thoải mái.
Dứt khoát ném tọt di động vào trong túi quần, giả bộ không nhìn thấy.
“Cái tên sao chổi Hoàng Tư Bác cái này, mỗi lần tìm ta là nhất định không có chuyện gì tốt! Mặc kệ hắn.”
“Hừ, còn may là ta đã tính sẵn đường đi cho khoản tiền kia rồi.”
“Nếu không thật sự là đã bị giật mình rồi.”
Bùi Khiêm quyết định ngày mai ra ngoài một chuyến, giải quyết số tiền kia với tốc độ ánh sáng, mắt không thấy tâm không phiền!
……
Nửa giờ sau, Hoàng Tư Bác lướt điện thoại di động.
Tổng giám đốc Bùi không thấy trả lời tin nhắn.
“Ai, tổng giám đốc Bùi hình như lại đang bận rồi.”
Hoàng Tư Bác có hơi phiền muộn, vốn dĩ hắn muốn đợi lúc tổng giám đốc Bùi nhắn tại, sẽ báo cáo qua một chút về kế hoạch học tập trong khoảng thời gian này.
Thế nhưng tổng giám đốc Bùi chậm mãi chưa thấy nhắn lại, mấy lời này của Hoàng Tư Bác đành phải nuốt vào trong rồi.
Sau nửa giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, Hoàng Tư Bác thay đổi chú ý.
Hắn cảm thấy hình như không nên, cũng không cần thiết báo cáo những chuyện này.
Nếu là ông chủ khác, thường thì biết được nhân viên đang lặng lẽ học tập, nâng cao trình độ nghiệp vụ, thì chỉ có hai phản ứng: Thứ nhất, công việc của hắn không đủ bận, trong lúc công tác còn có thời gian làm cái khác; thứ hai, hắn muốn nhảy việc.
Như vậy sẽ chỉ đổi lại sự đàn áp nặng nề hơn trước.
Đương nhiên, Hoàng Tư Bác hiểu rất rõ, tổng giám đốc Bùi chắc chắn không phải loại sếp như vậy.
Tổng giám đốc Bùi là một ông chủ tốt, cực kì coi trọng thời gian nghỉ ngơi và không gian riêng của nhân viên, hơn nữa nhân viên của Đằng Đạt, cũng không có ai là muốn nhảy việc.
Nếu đã như vậy, mỗi nhân viên tận dụng thời gian rỗi khi làm việc là nâng cấp bản mình, không chỉ vì hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi giao, cũng là vì thể hiện giá trị của mình.
Nhưng, vẫn không cần thiết báo cáo lại.
Bởi vì Hoàng Tư Bác cảm thấy, ở Đằng Đạt, loại chuyện này chắc hẳn là chuyện đương nhiên, cần gì phải báo cáo với tổng giám đốc Bùi chứ?
Làm vậy chỉ nói lên mình muốn thể hiện.
Tổng giám đốc Bùi lại không thích nhân viên thể hiện.
Nghĩ tới đây, Hoàng Tư Bác quyết đoán bỏ đi ý nghĩ này, bắt đầu cùng mọi người trong phòng làm việc Phi Hoàng thảo luận tiếp kế hoạch bồi dưỡng sắp tới.
……
……
Thứ ba, ngày 12 tháng 4.
Bùi Khiêm ngồi trên xe, bản đồ trên điện thoại hiện điểm đến thành phố Thự Quang, Thịnh Cảnh Kinh Châu.
Đây là một trong những khu bất động sản cao cấp tại Kinh Châu.
Bùi Khiêm nhìn trúng nó, chủ yếu là do hai nguyên nhân: Thứ nhất, nó cách công ty tương đối gần, đi bộ 20 phút là có thể đến; thứ hai, nó có một tòa nhà cực kỳ hợp ý Bùi Khiêm.
Đương nhiên, thực tế có phải thật sự phù hợp hay không thì chờ đến hiện trường mới có thể xác nhận.
Đối với số tiền mà “Ngày Mai Tươi Đẹp” kiếm về kia, Bùi Khiêm đã sớm tính xong hướng đi cho nó.
Mua nhà!
Dĩ nhiên, mua nhà của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn cũng không phải là mua nhà bình thường.
Hệ thống không cho phép đầu tư bất động sản, nhưng cũng không cấm Bùi Khiêm dùng quỹ hệ thống, lấy danh nghĩa công ty mua nhà, hai điểm này khác nhau ngay ở chỗ, tòa nhà mua được có dùng để phục vụ hoạt động sản xuất kinh doanh hay không.
Cũng như bếp tư nhân Minh Vân, loại biệt thự vừa ở mà cũng vừa kinh doanh được, nếu như mua xong rồi để đó thì không được, nhưng sau khi mua mà mở phòng ăn thì lại được.
Lần này Bùi Khiêm định mua một cái tòa nhà, sáng lập một thương hiệu cho thuê phòng.
Tên cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là “chung cư Sloth” (con lười).
Sản nghiệp mới có ba cái tốt:
Mua nhà lầu có thể nhanh chóng tiêu hao hết lượng lớn quỹ hệ thống, trước mắt quỹ hệ thống của Bùi Khiêm có hai mươi triệu, mà tài sản cố định tương đương là 10%, nói cách khác Bùi Khiêm dùng sáu bảy mươi triệu mua nhà lầu, thì vẫn trong phạm vi cho phép;
Căn hộ này có thể dùng làm phúc lợi cho nhân viên, đồng thời, chính Bùi Khiêm cũng có thể vào ở, dùng quỹ hệ thống chi trả;