Thiết kế này vô cùng quan tâm đến khách thuê, Bùi Khiêm gần như đã thấy được cảnh những khách tiểu tư sản đó thà rằng móc tiền ra nhiều hơn tranh nhau bể đầu để được vào ở, tất nhiên bị phủ quyết.
Đây là loại phong cách tối giản được nhiều người phổ thông ưa chuộng cao nhất, thêm rất nhiều những không gian lưu trữ nữa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lương Khinh Phàm: “...”
Mới bắt đầu thì dự án đã bị từ chối, điều này đã khiến cho Lương Khinh Phàm cảm thấy hơi nhụt chí.
Nhưng mà, hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Được thôi, mặc dù những không gian lưu trữ này đã được giẫu đi rất tốt, nhưng quả thực vẫn còn tồn động sự mâu thuẫn nhất định so với ý tưởng của chủ nghĩa tối giản, dễ nảy sinh ra loại cảm giác rẻ tiền.”
“Tổng giám đốc Bùi người không ưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Người xem tiếp ở phía dưới đi.”
Lần này vẫn là phong cách tối giản, nhưng cách phối màu đã thêm phần hơi táo bạo, hai màu chủ đạo được sử dụng là xám và xanh, tuy rất là đơn giản, nhưng tạo cho người xem một loại cảm giác xa xỉ và chất lượng tốt.
Về cách lựa chọn nội thất và trang trí, cũng chếch về phía nhẹ nhàng, trầm ổn, nặng nề hơn, tương tự như phong cách phòng trong một số khách sạn cao cấp.
Trong sự giản lược cùng lúc hiện lên một chút an nhiên, vô cùng hữu ích cho việc kích thích nguồn cảm hứng.
Bùi Khiêm cảm thấy, Nguyễn Quang Kiến chắc có lẽ sẽ hứng thú với căn phòng này.
Lương Khinh Phàm còn chưa kịp giải thích, Bùi Khiêm đã tính xong.
“Pass.”
Phong cách căn phòng này ít thực tế hơn so với căn phòng thứ nhất, nhưng lại có sức hấp dẫn rất cao đối với lãnh đạo và tiểu tư sản, có thể được xem là bản tăng cường của phong cách trong phòng thứ nhất.
Vẫn không được!
Lương Khinh Phàm há miệng, nuốt lại những lời mà miệng sắp nói ra.
Hắn thích nhất căn phòng này, cũng cảm thấy có chất lượng cao nhất, thế mà tổng giám đốc Bùi ngay cả hỏi cũng không hỏi bèn cho qua, điều này làm hắn bị đã kích.
Cùng lúc đó, hắn cũng nảy ra sự nghi hoặc và bối rối sâu sắc.
Tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là thích phong cách như thế nào?
Những cái này đều là phong cách giản lược ổn nhất, xem như là tổng giám đốc Bùi không vừa lòng, có thể chỉnh một số chi tiết để ta đi sửa lại mà, pass trực tiếp là ý gì?
Lương Khinh Phàm hết cách để giải thích, kế hoạch lần này phần lớn đều bị giám đốc Bùi từ chối rồi, đợi sau khi toàn bộ bị từ chối hết, mới hỏi sâu nhu cầu của tổng giám đốc Bùi vậy.
Nhưng mà, sau khi lướt qua những tấm hình thêm một lần, Bùi Khiêm dừng lại ở phong cách của căn phòng cuối cùng.
Trong không gian vô cùng rộng rãi và trống trải, chỉ có một chiếc tivi cực lớn được treo trên tường, một cái tủ tivi chỉ có một tầng ngăn kéo, còn có một chiếc ghế sofa dài sẫm màu.
Ngoài ra, còn có một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế màu đen tuyền cạnh cửa sổ sát đất, khắp nơi giống như một phòng triển lãm trống rỗng.
Ngoài hai cái tủ nhỏ ngay góc ta, dường như không có bất kì không gian lưu trữ nào.
Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, chỉ vào cái tủ, chiếc bàn nhỏ và chiếc ghế nhỏ màu đen tuyền: “Căn phòng này không tệ. nhưng mà, những thứ này toàn bộ đều phải bỏ đi.”
Bên trong tủ tivi phải nhét máy chơi game và đĩa game, chiếc ghế sofa dài dùng để chơi game, những cái này tất nhiên đều phải để lại.
Về những không gian lưu trữ khác và chiếc ghế nhỏ đều không cần!
Đối với đại đa số người mà nói, càng nhiều không gian lưu trữ càng tốt, bởi vì phần lớn mọi người rất khó kiềm chế tiêu tiền quá tay của mình, nhịn không được mà sẽ muốn mua, mua và mua.
Mua xong rồi mua, trong nhà sẽ đựng không hết.
Một khi có quá nhiều đồ linh tinh, bất kể có chất đống ở chỗ nào đều sẽ trông rất bừa bộn, vì vậy hãy tận dụng không gian lưu trữ để cất hết tất cả, trông nhà sẽ ngăn nắp hơn.
Nhưng mà Bùi Khiêm chỉ muốn khuyên lui những người lãnh đạo và tiểu tư sản, nói với bọn họ, các ngươi đừng đến đây sinh sống!
Đương nhiên, chỉ như vậy thôi còn chưa đủ, Bùi Khiêm ý thức được rằng mình phải thêm một điều khoản vào trong hợp đồng của chung cư Sloth, không cho phép tự ý mua sắm nội thất.
Kết quả là, tính thực dụng của căn phòng này hoàn toàn bằng con số 0, cho dù xem ra cũng không tệ, nhưng khi giá cả cao và tính thực dụng cực kém, đủ để khui lui phần lớn những người khách thuê!
Lương Khinh Phàm nhất thời không biết nên nói gì thêm.
Trang bản vẽ này là thiết kế ban đầu của hắn, nhưng rất nhanh bị chính hắn bỏ đi.
Bởi vì hắn cảm thấy, cái gọi là phong cách tối giản không phải là nhà bốn bức tường.
Ý nghĩ ban đầu về phong cách tối giản, hắn cân nhắc với tư duy nghệ thuật thuần túy, việc phối màu và bố trí của trang bản vẽ này đều được dựa vào sự cân nhắc này.
Nhưng do đó đã mang đến vấn đề quá không thực tế, cho dù Lương Khinh Phàm thêm một vài tủ nhỏ và bàn ghế đơn giản vào trong phong cách này, cũng vẫn cảm thấy không thực tế, rất khó có người ở.
Kết quả Bùi Khiêm chế giễu, trực tiếp bỏ hết những tủ nhỏ và bàn ghế!
Kết quả, không gian lưu trữ trong tổng thể thiết kế gần như không còn nữa, chỉ còn dư tủ quần áo trong phòng ngủ và tủ bếp trong nhà bếp, xứng với tên thực “nhà bốn bức tường”.
Lương Khinh Phàm nhìn về phía tổng giám đốc Bùi với vẻ hơi không chắc chắn.
Tổng giám đốc Bùi đã đáp lại hắn với một ánh mắt vô cùng chắc nịt.
“Cứ dựa theo phong cách của căn nhà này mà trang trí, ngân sách vẫn là giống như trước kia, chỉ có thể nhiều hơn, không được ít đi.”
Bùi Khiêm trả máy tính bảng lại cho Lương Khinh Phàm.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Lương Khinh Phàm, Bùi Khiêm càng thêm phần chắc chắn, mình đã lựa chọn đúng!
Đối với Bùi Khiêm mà nói, hắn vốn dĩ không cần không gian lưu trữ, một vài bộ đồ của mình bỏ vô tủ quần áo là được, những thứ linh tinh tùm lum tá lả khác có thể vứt được thì vút, căn bản không cần thiết mang đến nhà mới.