Mặc dù làm như vậy, căn phòng thật sự trở thành nhà bốn bức tường, nhưng mà nhu cầu giải trí của Bùi Khiêm đã được đáp ứng, vậy thì được rồi.
Những người khác cảm thấy không thực dụng vậy thì càng tốt!
Lương Khinh Phàm xem trang kết xuất đồ họa cuối cùng, rất nhanh đã nghĩ đến nguyên nhân trong đầu.
“Chẳng lẻ nào, Bùi Khiêm chỉ dựa vào lối tư duy mỹ học, muốn trang trí thành loại phong cách tối giản tột cùng này? Ờm, xét về tính mỹ thuật, không có những tủ lưu trữ và đồ vật thừa thãi, cả không gian quả thực có một loại thẩm mỹ độc đáo.”
“À, suy cho cùng là lúc cảm hứng thiết kế cao trào của ta, tất nhiên là có mỹ cảm rồi.”
“Nếu như căn phòng của tổng giám đốc Bùi trang trí theo cách này, ta cũng không cả thấy không chút kỳ lạ nào, trái lại sẽ cảm thấy tổng giám đốc Bùi rất có phẩm vị.”
“Nhưng mà phòng này là được dùng để thuê...”
“Hoàn toàn không xem xét đến tính thực dụng, chỉ cần theo đuổi trình độ cực cao của mỹ học, chắc chắn sẽ có người đến thuê sao?”
“Hơn nữa, ngân sách chỉ được hơn không được ít, tối giản đến mức độ này, nội thất tổng lại cũng không còn bao nhiêu, muốn tiêu tiền cũng khó... chỉ đành đi tham quan thử những thương hiệu lớn trên thế giới.”
Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Lương Khinh Phàm trong một thời gian ngắn, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của tổng giám đốc Bùi, hắn chỉ đành nén hết những tâm tư suy nghĩ vào tận đáy lòng.
“Được, tổng giám đốc Bùi, vậy thì cứ dựa theo phong cách này mà làm đi!”
Thứ bảy, ngày 16 tháng 4.
Đường Diệc Xu kẹp mấy cuốn sách, quét thẻ mở cửa đi vào khu văn phòng Đằng Đạt.
Tuy rằng phần lớn tiền lương đến tay đều chuyển khoản trợ cấp cho người nhà, nhưng tình hình kinh tế của bản thân nàng cũng đã xông xênh hơn trước rất nhiều.
Đại khái là vì nguyên nhân thói quen sinh hoạt, Đường Diệc Xu vẫn không sử dụng bất kỳ mỹ phẩm hoặc sản phẩm dưỡng da nào, nhưng dù sao thì tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, sau khi bảo dưỡng tốt cả người đều toả ra vẻ thanh xuân tươi đẹp rực rỡ.
Đường Diệc Xu bỏ sách lên trên bàn làm việc của mình, sau đó bắt đầu xúc phân, cho các cổ vũ viên ăn.
“Chậc, ‘Ấn Đường’, ngươi ăn ít một chút, ngươi và ‘Miễn Tai’ đều nên giảm béo.”
“Ai chà, ‘Ấn Đường’, tránh xa em gái ‘Phi Hoàng’ một chút, ăn hộp của ngươi đi!”
Đường Diệc Xu bất lực túm gáy con mèo mun lên, để đầu nó vào trong bát thức ăn mèo khác, nhưng “Ấn Đường” vốn không quan tâm, ăn hai miếng lại dính đến gần con mèo màu cam bên cạnh.
Hiện tại, khu văn phòng đã có ba vị “cổ vũ viên”.
“Ấn Đường” toàn thân màu đen, bốn móng màu trắng đến sớm nhất, lấy hàm ý “ấn đường phát đen”.
Hai con còn lại cũng đều là mèo hoang được nhận nuôi từ bệnh viện thú y, một con mèo trắng, một con mèo cam.
Mèo trắng dáng vẻ tròn nùng nục, rất được mọi người yêu thích, rất nhiều người đều cảm thấy nó giống với mèo chiêu tài.
Cho nên Bùi Khiêm đã đặt tên “Miễn Tai” cho nó, ngoài mặt là ngụ ý cát tường, thực tế chắc là “phá tài tránh tai ương”, hi vọng nó không cần chiêu tài, mà là phá tài.
Về phần mèo cam, lấy theo tên của phòng làm việc Phi Hoàng, ngoài mặt hi vọng nó thân nhẹ như yếu, động tác nhanh nhẹn, trên thực tế cũng là ngụ ý biểu đạt hi vọng “mau chóng tàn úa”.
Ba con mèo nhanh chóng ăn sạch sẽ đồ ăn trong hộp.
Đường Diệc Xu vứt tất cả vào sọt rác, sau đó tỉ mỉ chải lông, cắt móng tay cho ba con mèo, cuối cùng xoa đến bọn nó ngáy khò khò lăn lộn dưới ánh nắng, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.
Nàng đến bàn làm việc của bản thân, mở khóa học chuyên nghiêm ra bắt đầu học.
Tuy thư viện và phòng tự học trong trương cũng có thể học tập, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút ồn ào, nàng vẫn thích cuối tuần học tập ở công ty hơn.
Không một bóng người, vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn có cà phê và đồ ăn vặt.
Đột nhiên, cửa công ty bị đẩy ra.
Đường Diệc Xu sững sờ, chớp mắt nhớ đến bản thân vẫn còn một nhiệm vụ đặc biệt, chính là phải ghi nhớ mỗi người đến tăng ca, sau đó báo cáo với tổng giám đốc Bùi!
Chỉ có điều gần đây không có ai đến tăng ca, cho nên Đường Diệc Xu đã quên béng chuyện này đi.
Có điều lần này dường như lại có người đến tăng ca, Đường Diệc Xu vội vàng xoay đầu, muốn xem thử là ai.
Trải qua hợp tác trong thời gian gần đây, người của tầng một nàng đều đã quen biết hết, sẽ không xảy ra chuyện không nhớ nổi tên.
Nhưng mà quay đầu nhìn lại, người đến là Bùi Khiêm.
Vậy thì hết chuyện rồi.
Đường Diệc Xu đứng dậy: “Đàn anh, sao ngươi lại đến đây?”
Ánh mắt Bùi Khiêm nhanh chóng lướt qua cả văn phòng, phát hiện không ai lén đến tăng ca, hài lòng gật đầu.
“Vừa hay đi ngang qua, ghé sang một lúc.” Bùi Khiêm hời hợt nói.
Thực ra hôm nay Bùi Khiêm cố ý chạy sang kiểm tra bất ngờ.
Đã rất lâu không lấy danh sách tăng ca từ chỗ Đường Diệc Xu rồi, Bùi Khiêm rất tò mò, rốt cuộc là mọi người thật sự không tăng ca, hay là tiểu Đường cũng đã học được cách lừa người?
Hiện tại xem ra, là mọi người thực sự không đến tăng ca.
Nghĩ cũng hợp lý, trước là cuộc thi không tăng ca, sau là thưởng cơ sở, Bùi Khiêm quả thực đã lao tâm khổ huyết để ngăn cản mọi người tăng ca, nhất định phải có thành tích gì đó chứ?
Hiện tại, phòng làm việc cuối tuần trống không như vậy, chính là thu hoạch tốt nhất từ tâm huyết tổng giám đốc Bùi đã bỏ ra.
Xem ra chỉ cần có bỏ ra, là sẽ có hồi báo!
“Theo ta đến phòng khách.” Bùi Khiêm nói với Đường Diệc Xu.
……
Bùi Khiêm đã cân nhắc hai ngày về việc xây dựng “cẩm y vệ Đằng Đạt”.
Lý do có yêu cầu này, chủ yếu là bởi vì Bùi Khiêm phát hiện sản nghiệm của Đằng Đạt hiện tại đã quá nhiều, quả thân thực sự không thể quản nổi.
Quan trọng nhất chính là tin tức không đủ nhanh nhạy!
Thực ra rất nhiều người sáng lập công ty lớn còn bận hơn Bùi Khiêm nhiều, nhưng bọn họ đã bổ nhiệm rất nhiều quản lý cao cấp phụ trách các hạng mục sự vụ, các quản lý cao cấp có vấn đề quan trọng sẽ xin chỉ thị, vấn đề nhỏ bình thường bản thân tự xử lý.