Trần Sa: “… Game vừa đăng lên mạng ngươi đã nghỉ việc cũng giỏi đấy, ta nghe nói sau khi game đăng lên mạng nhân viên nghiên cứu được rất nhiều tiền thưởng, không phải ngươi có xích mích với tiền bạc đấy chứ?”
“Tiền thưởng với không tiền thưởng gì đó, không quan trọng. Ta nói với ngươi, công ty bây giờ của ta mạnh hơn phòng làm việc Thiên Hỏa rất nhiều! Này, đừng nói nhảm nữa, ngươi mau giúp ta thử nghiệm game này một chút.” Lâm Vãn thúc giục.
Trần Sa: “Được. Giá cả vẫn giống với phòng làm việc Thiên Hỏa sao? Đánh giá một lần năm trăm tệ?”
“A, cái đó thì không có. Sau khi đánh giá sẽ cho ngươi một khẩu Desert Eagle bản giới hạn trong game làm phần thưởng.” Lâm Vãn thành thật trả lời.
Bên kia thật lâu không lên tiếng.
Trần Sa hơi mơ hồ.
Ý gì, giá chênh lệch như mức nước lòng sông với mặt biển của ngươi cũng quá lớn rồi đấy?
Ngươi không phải muốn ta làm không công sao!
Phòng làm việc Thiên Hỏa bảo hắn hỗ trợ kiểm tra game, kiểm tra một lần bất kể xảy ra bao nhiêu vấn đề, chỉ cần có thể chỉ ra vấn đề, thì đều được thưởng năm trăm đồng!
Dù sao, là một người chơi đại thần, Trần Sa có thể nhận ra xúc cảm khác biệt rất nhỏ mà người chơi bình thường không cảm nhận được. Đánh giá của hắn có tính chất không thể thay đổi.
“Vết Đạn” là game dành cho người chơi hardcore, Trần Sa cũng xem như là đại diện của người chơi hardcore, cho thêm chút tiền cũng không quá đáng.
Đương nhiên, năm trăm đồng thì hơi đắt, công ty này luyến tiếc cho, về tình cảm cũng có thể bỏ qua được.
Nhưng ngươi cho bốn trăm, hoặc ba trăm, có chút tấm lòng là được mà ?
Không có phần thưởng nào, chỉ cho Desert Eagle bản giới hạn trong game ?
Đùa sao? Ai thèm Desert Eagle này của ngươi chứ ?
Đó cũng chỉ là số liệu hư cấu trong game mà thôi !
Trần Sa hơi khó chịu, nhưng dù sao hắn cũng đã quen Lâm Vãn từ trước, cho nên cũng không tức giận đến mức trực tiếp block.
“Ta nói công ty này của ngươi cũng keo kiệt quá đấy? Bảo ta giúp làm kết quả kiểm tra mà cũng không cho chút tiền? Muốn ta làm không công sao?” Trần Sa rất cạn lời.
“Keo kiệt? Không, không, không, ta lấy nhân cách bảo đảm, công ty này chắc chắn không keo kiệt! Không chỉ không keo kiệt, mà còn quả thật hào phóng đến mức không tưởng tượng nổi !”
“A… Ta biết như vậy không có sức thuyết phục, nhưng ta tuyệt đối sẽ không lừa dối ngươi!”
“Như vậy đi, chỉ cần ngươi nghiêm túc kiểm tra, ta sẽ xin với bên này, ngoại trừ Desert Eagle bản giới hạn, còn cho ngươi thêm phần thưởng là vũ khí Sử Thi vĩnh cửu nữa!” Lâm Vãn cố gắng thử thuyết phục Trần Sa.
Trần Sa vẫn không hứng thú chút nào: “Thần kinh à ! Ai thèm vũ khí trong game này chứ, vũ khí Sử Thi vĩnh cửu thì có bao nhiêu tiền, một hai trăm đồng cũng rất miễn cưỡng, giả cả này cũng quá ít so với giá mong đợi trong lòng ta? Ta nói ngươi biết, thấp hơn ba trăm thì không cần bàn nữa.”
“Theo ta biết, vũ khí Sử Thi vĩnh cửu trong game hình như được bán tới tám trăm tám mươi tám…” Lâm Vãn suy nghĩ một chút, nói.
Trần Sa : “?”
“??”
“Ngươi nói bao nhiêu ?”
“Tám trăm tám mươi tám? Tiền trong game, hay là nhân dân tệ?”
Lâm Vãn trả lời: “Đương nhiên là nhân dân tệ.”
Trần Sa dí sát mặt vào gần màn hình máy tính, nhìn kỹ.
Đúng vậy, giữa tám trăm tám mươi tám này không có dấu phẩy !
Điên rồi, đúng là điên rồi !
Một món vũ khí Sử Thi vĩnh cửu bán tám trăm tám mươi tám nhân dân tệ?
Sao ngươi không đi cướp luôn đi ?
Định giá cao như vậy, thật sự có đứa ngốc sẽ mua sao ?
Tại sao càng ngày càng cảm thấy game này, và công ty nghiên cứu game này, không đáng tin thế nhỉ…
Trần Sa thật lâu không nói nên lời.
Qua hai phút, hắn trả lời : “Ngươi gửi game cho ta, ta xem một chút. Nói trước, nếu game này quá rác rưởi, đừng trách ta không nghĩa khí, ta thật sự không giúp được đâu.”
Thực ra, Trần Sa cũng không phải bị Lâm Vãn thuyết phục.
Hắn chỉ hơi tò mò, muốn xem vũ khí mua tám trăm tám mươi tám nhân dân tệ rốt cuộc trông như thế nào…
“Tên game là “Pháo Đài Trên Biển”, cửa hàng game của chính phủ đã có game này rồi.” Lâm Vãn tràn đầy lòng tin: “Ngươi yên tâm, mặc dù ta vẫn chưa chơi game này, nhưng ta tin nó chắc chắn sẽ là một game vô cùng thành công, bởi vì người chế tác nó là một nhà thiết kế thiên tài có lý tưởng nhất trong nước !”
Trần Sa : “…”
Đối với ý kiến “Nhà thiết kế thiên tài có lý tưởng nhất” này, Trần Sa nửa tin nửa ngờ.
Hắn chủ yếu đang cạn lời về tên game “Pháo Đài Trên Biển” này.
Tại sao nhìn cái tên này, lại có cảm giác “Game này hơn phân nửa sẽ rất dở” ấy nhỉ…
Trần Sa mang theo ba phần tò mò, bảy phần nghi hoặc, tìm thấy “Pháo Đài Trên Biển” trong cửa hàng game chính thức, tải xuống, đăng kí tài khoản.
Chuyện khiến hắn hơi bất ngờ chính là dung lượng của game này không hề nhỏ, còn lớn hơn dung lượng của “Vết Đạn”, vượt xa “Kế Hoạch Chống Khủng Bố”.
Thế nhưng Trần Sa vốn không nghĩ quá nhiều, dù sao cũng không phải không có game rác dung lượng lớn.
Lúc trước cũng từng có game trong nước nào đó vì ưu hoá rác, dẫn đến tất cả card đồ hoạ ưu tú nhất trên thị trường cũng không thể cứu được hình ảnh rác rưởi của nó, sáng tạo ra truyền thuyết “Titan vẫn lạc”.
Cho nên, dung lượng lớn, yêu cầu cấu hình cao cũng không thể nói lên điều gì, vấn đề mấu chốt vẫn phải xem nội dung trong game thế nào.
Ngay sau đó, Trần Sa đã tiến vào game.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, xem ra... cũng không tệ lắm?
Đồ hoạ game tốt hơn trong tưởng tượng nhiều nha!
Ban đầu Trần Sa còn cho rằng đây chính là một game rác không đáng tin cậy, cũng không ôm ấy hi vọng gì, chỉ muốn đi vào xem thử vũ khí Sử Thi bán với giá 888 có dáng vẻ thế nào.
Nào ngờ cảm giác đầu tiên game này mang lại cho hắn lại là cũng không tệ!
Tuy rằng không có mở màn CG, nhưng bất kể là giao diện đăng nhập hay cảnh tượng UI thoạt nhìn đều rất tuyệt, không hề thua kém “Vết Đạn” chút nào.
Đầu tiên Trần Sa tìm đến cửa hàng.
Đập vào mắt chính là vũ khí Sử Thi trong truyền thuyết, một khẩu Hoả Kì Lân rực rỡ loá mắt!