Thứ sáu, ngày 22 tháng 4.
Trong một tiệm cà phê gần đại học Hán Đông, Bùi Khiêm vừa ngồi uống cà phê, vừa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, im lặng đọc nội dung trên đó.
Ngày hôm qua, Hà An của Game Minh Quả đã đồng ý đến Kinh Châu một chuyến, nhưng cụ thể có đồng ý dạy hay không còn phải xem kết quả kiểm tra.
Về phần tại sao địa điểm gặp mặt lại chọn ở quán cà phê này mà không quán cà phê Internet Netfish... đáp án rất dễ hiểu.
Bùi Khiêm đã đến bên phía quán cà phê Internet Netfish quá nhiều, tất cả nhân viên tiệm đều quen mặt hắn.
Nếu không dặn dò trước, nhân viên tiệm nhất định sẽ để lộ ra sơ hở; nhưng nếu dặn dò các nhân viên tiệm che giấu giúp mình, vậy thì người biết chuyện này quá nhiều, rất dễ để lộ chân tướng.
Càng huống hồ đối diện quán chính là phòng làm việc Quang Hoàn, Nguyễn Quang Kiến lại ngày ngày chạy qua mua cà phê, lỡ đâu chạm mặt, Nguyễn Quang Kiến lại hét lên một câu “tổng giám đốc Bùi”, vậy thì đặc sắc rồi.
Cho nên cân nhắc trên tất cả phương diên, Bùi Khiêm quyết định sau này gặp mặt cố gắng tránh né sản nghiệp nhà mình hết sức có thể, chuyện bản thân mời Hà An đến dạy học càng ít người biết càng tốt.
Dù sao chỉ là vì để tiêu tiền và học hỏi tri thức, không cần để ý quá nhiều chi tiết như vậy.
Hiện tại, chỉ có trợ lý Tân và tiểu Tôn lái xe biết chuyện này, cũng đang nỗ lực che giấu giúp Bùi Khiêm.
Hiện tại đã là 2 giờ chiều, dựa theo báo cáo của tiểu Tôn, tổng giám đốc Hà đã xuống máy bay, có thể tầm bốn mươi phút hơn nữa sẽ đến.
Mà từ tối hôm qua đến hiện tại ngoài trừ ngủ, Bùi Khiêm vẫn luôn ôn tập gấp rút.
Về phần, không có tài liệu học tập, thì ôn tập gì chứ?
Bùi Khiêm trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có thể đoán được đôi chút.
Tối hôm qua hắn đã hao tốn không ít thời gian, tìm kiếm ra toàn bộ tựa game Hà An từng làm qua, chơi thì không thể chơi hết được, chỉ có thể đại khái xem các video có liên quan, sau đó lại xem thuyết minh và đánh giá của game, nắm chắc đôi chút kiến thức cơ bản.
Dù sao chỉ cần đến lúc đó không biểu hiện quá đáng, sau đó lại dùng học phí để biểu đạt chút thành ý của bản thân chắc là thỏa đáng rồi.
Sau khi tìm kiếm một loạt game Hà An từng làm Bùi Khiêm mới ý thức được, người này thật sự là một vị thâm niên lão làng của ngành game quốc nội.
Hà An sinh năm 69, năm nay 42 tuổi, vào lúc hắn hai mươi tuổi đã chế tác ra tựa game thể loại casual đầu tiên, sau đó lại chế tác được game RPG một người chơi trứ danh trong ngành, đồng thời thu hoạch được thành công cực lớn, tự mình thành lập một công ty game, cũng chính là Game Minh Quả.
Tựa game gần đây nhất của hắn, là một tựa game PC RPG thể loại chiến quốc nhiều người chơi, được nghiên cứu và phát triển vào ba năm trước, hiện nay vẫn đang trong tình trạng vận hành rất tốt, chỉ có điều sau khi nghiên cứu phát triển ra tựa game này hắn đã công thành danh toại, nằm ở trạng thái bán nghỉ hưu.
Đại thần như vậy, có thể nói là nhân chứng sống chứng kiến lịch sử phát triển của cả ngành game quốc nội, đã làm ra được thành tựu trong rất nhiều thể loại game, tuyệt đối đủ tư cách giảng dạy cho tuyệt đại đa số nhà thiết kế trong nước.
Thậm chí người bình thường còn không thể mời được hắn.
Có điều vì thế đã dẫn đến một vấn đề.
Nội dung Bùi Khiêm cực phải ôn tập thực sự quá nhiều!
Nhiều tựa game như vậy, Bùi khiêm chỉ có thể cưỡi ngựa xem qua đại khái một lượt, một khi Hà An hỏi đến vấn đề thâm sâu một chút, quá nửa là không thể đáp nổi.
Bùi Khiêm rất bất đắc dĩ nhưng thời gian chỉ có nhiêu đó, bản thân không phải thiên tài nhìn qua nhớ ngay, hơn nữa trong này có rất nhiều game thực sự đã quá cũ, tuy rằng lúc đó rất nổi tiếng, nhưng Bùi Khiêm vốn chưa từng nghe nói đến, cố gắng học vẹt hiệu quả không nghĩ cũng biết.
Hết cách chỉ có thể hy vọng với vận may và năng lực tài chính giống như âu hoàng của mình.
Trong quá trình học thuộc lòng, bất tri bất giác đã trôi qua bốn mươi phút.
“Tổng giám đốc Hà, phía bên này.” Tiểu Tôn đẩy cửa bước vào, dẫn một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi vào trong quán cà phê.
Bùi Khiêm lập tức nhận ra Hà An, so sánh với hình trên ảnh hắn ở ngoài rõ ràng trẻ hơn đôi chút, tuy có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng sự tự tin của một nhân sĩ trung niên thành công vẫn vô ý tỏa ra trong từng cái nhấc tay từng bước chân.
Bùi Khiêm đứng dậy bước lên, bắt tay với Hà An.
“Tổng giám đốc Hà xin chào!”
Hà An mỉm cười xán lạn: “Ngươi là tổng giám đốc Mã sao? Rất hân hạnh được gặp.”
Bùi Khiêm cũng mỉm cười gật đầu: “Đúng, ta là Mã Dương. Tổng giám đốc Hà mời ngồi.”
Hai người tự ai nấy ngồi, sau khi tiểu Tôn chào hỏi xong bèn tìm nhân viên phục vụ sắp xếp cà phê, sau đó rời khỏi quán đi lên xe chờ đợi.
Bùi Khiêm đã dặn dò hắn, khoảng thời gian này tiểu Tôn sẽ phụ trách toàn bộ hành trình của Hà An.
Một mặt là để tiếp khách, mặt khác cũng là để phòng ngừa vạch áo cho người xem lưng.
Hiện tại thứ Bùi Khiêm muốn chính là dốc sức thuận lợi tiêu sạch một triệu sáu này, không để tự nhiên đâm ngang ra một vài tin đồn kì quái là được.
Hai người vừa uống cà phê, vừa trò chuyện.
Thần thái của Hà An ung dung: “Thật sự không ngờ tuổi của tổng giám đốc Mã còn trẻ vậy đã có thể tạo nên thành tựu trong ngành đầu tư, đúng là tướng xuất thiếu niên.”
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Lúc tổng giám đốc Hà hai mươi tuổi không phải cũng đã tạo ra được tựa game đầu tiên, vang danh trong nước rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Hà An xán lạn hơn đôi chút, hiển nhiên chẳng ai cảm thấy khó chịu với kiểu khen thành tựu kinh doanh qua lại thế này.
“Tổng giám đốc Mã có thể thiên phú hơn người về mặt kinh doanh, có điều thiết kế game mà, là một chuyện hoàn toàn khác. Trước khi đến ta đã nói rồi, phải tiến hành một trắc nghiệm nhỏ đơn giản, hi vọng tổng giám đốc Mã không để ý.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đương nhiên.”