Hà An lấy ra một xấp văn kiện từ trong túi, đại khái có tầm ba bốn trang, chuyển cho Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Mã dựa theo cách nghĩ của bản thân để trả lời là được rồi, không cần khẩn trương, đây chắc chỉ xem như là một vài câu hỏi khá đơn giản.”
Nghe thấy bố chữ “khá đơn giản”, Bùi Khiêm thoáng thở phào một hơi, nếu như là kiến thức cơ bản, nội dung bản thân ôn tập trả lời vừa đủ điểm dường như không phải vấn đề lớn.
Đương nhiên, cũng không thể sơ suất.
Bùi Khiêm nhận lấy đề thi, lấy từ trong túi áo ra một cây bút máy lúc trước vì để tiêu tiền đột xuất đã qua loa mua về nhưng chỉ dùng qua được mấy lần, chuẩn bị bắt đầu làm đề.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy câu hỏi, Bùi Khiêm ngu người luôn.
Tùy tiện nhìn lướt qua vài câu.
“Thành công của ‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’, đã lợi dụng tâm lý của đám đông người chơi thế nào? Mục đích của nhà thiết kế là gì?”
“Tại sao phong cách đồ họa của ‘Quỷ Tướng’ có thể nổi bật trong các game thẻ bài? Nhà thiết kế nên làm gì để cân bằng quan hệ giữa nhu cầu chính mình và phát huy linh cảm của họa sĩ phác thảo.”
“Mục đích ban đầu định giá Hỏa Kỳ Lân của ‘Pháo Đài Trên Biển’ là 888 là gì? Khách quan tạo ra hiệu quả thế nào?”
“Phương thức tiếp thị của ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ có chỗ nào hơn người? Tư tưởng chủ đạo của game là gì?
“...”
“Văn bia trong ‘Quay Đầu Là Bờ’, phản ánh tư tưởng gì của nhà thiết kế? Đã khách quan tạo ra hiệu quả thế nào?”
Tổng cộng ba trang giấy, toàn bộ đều là đề vấn đáp, hơn nữa còn để lại chỗ trống vô cùng tỉ mỉ.
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn Hà An, biểu cảm phức tạp.
Trắc nghiệm cái này???
Ta má nó còn vật lộn học thuộc kiến thức cơ bản của game và game do ngươi thiết kế đấy!
Kết quả ngươi lại lấy game ta làm ra để làm để thử ta, có ý gì chứ?
Sớm biết như vậy ta tìm tư liệu game ngươi làm làm gì chứ? Xem lại toàn bộ video của Lão Kiều Thấp không phải là xong rồi sao!
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc mang theo chút mê mang của “Mã Dương”, Hà An thoáng mỉm cười: “Khà khà, có phải tổng giám đốc Mã cho rằng ta sẽ ra một vài kiến thức cơ bản không, hoặc là câu hỏi liên quan đến game ta từng làm?”
“Những kiến thức cơ bản đó, tìm kiếm trên mạng là có, học vẹt thuộc lòng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Về phần những tựa game ta làm... tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đã lỗi thời rồi.”
“Bây giờ học thiết kế game, chắc chắn phải học game nổi bật nhất.”
“Vừa hay, tổng giám đốc Mã hứng thú với game, lại vừa hay đang làm việc ở công ty đầu tư dưới cờ Đằng Đạt, nên có chút hiểu biết về Game Đằng Đạt.”
“Học thêm chút triết lý thiết kế của Đằng Đạt, có lợi ít rất lớn với ngươi.”
“Thế nào, ta nói rồi mà, đề khảo sát này quả thực không khó đúng không?”
Bùi Khiêm: “...”
Nhìn Hà An, lại nhìn đề thi trong tay, trong lòng cảm xúc rối loạn.
Thôi đi, còn có thể làm sao được? Trả lời thôi!
Bùi Khiêm múa bút, sột soạt trên giấy, nhanh chóng viết đáp án.
Hà An thì vừa uống cà phê, vừa nhàn nhã kiên nhẫn chờ đợi.
……
Sau nửa tiếng, Bùi Khiêm đã đáp xong.
Tuy không viết đầy ba trang giấy, nhưng đảm bảo mỗi câu đều ít nhất ba đến năm dòng chữ, thoạt nhìn rất phù hợp tiêu chuẩn.
Cho dù có tùy tiện trả lời cũng phải điều được mấy chữ vào chỗ trống, đây chính là thói quen tốt Bùi Khiêm để lại từ hồi học trung học phổ thông.
Hà An ha hả đón lấy đề thi xem một lượt, biểu cảm nhanh chóng trở nên mơ hồ khó đoán.
“Thành công của ‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’, đã lợi dụng tâm lý thích bị ngược đãi và tâm lý đòn bẩy của đám người chơi. Mục đích của nhà thiết kế là để người chơi cảm nhận được sự vô vị trong game mà từ bỏ tựa game này.”
“Phong cách tô đậm sơn dầu thủy mặc sử thi rõ ràng vô cùng đặc biệt trong giới game chibi, thiết kế nhân vật giàu sức tưởng tượng cũng là một điểm cộng. Nhà thiết kế chắc đã hoàn toàn từ bỏ nhu cầu của bản thân nhường cho họa sĩ phác thảo tự do phát huy.”
“Mục đích ban đầu định giá Hỏa Kỳ Lân của ‘Pháo Đài Trên Biển’ là 888 nhằm khuyên lùi người chơi, để bọn họ không cần mua. Dường như trên mặt khách quan đã kích thích sự tiêu tiền của đám người có tiền.”
“Phương thức tiếp thị của ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ hơn người ở chỗ, nội dung tiếp thị sứt sẹo đã vô hình gợi ý cho vlogger tự chủ tiếp thị. Tư tưởng trung tâm trong game bị ‘hiểu lầm là số phận của người diễn đạt’.”
“…”
“Văn bia trong ‘Quay Đầu Là Bờ’ phản ánh nhà thiết kế muốn dùng mọi cách để khuyên người chơi lùi bước, song khách quan mà nói lại phản tác dụng, kích thích tâm lý phản nghịch của người chơi.”
Hà An nhìn những câu trả lời này, lông mày lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra.
Bùi Khiêm im lặng uống cà phê, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc có lên viết những suy nghĩ thực tế của mình không, hay là dựa theo nội dung diễn giải quá mức của đám người Kiều Lão Thấp để trả lời câu hỏi đây?
Mặc dù phải dựa theo nguyên tắc trung thực, viết ra những suy nghĩ thực tế của mình, song làm như vậy có lẽ tổng giám đốc Hà sẽ lên máy bay chạy ngay lập tức.
Bởi vậy, Bùi Khiêm chỉ có thể dùng những đáp án tiêu chuẩn diễn giải quá mức của Kiều Lão Thấp và kinh nghiệm thành công mà nhà thiết kế cấp dưới của hắn đúc kết ra để trả lời câu hỏi.
Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không phải tựa game nào của tổng giám đốc Bùi Kiều Lão Thấp cũng làm video.
Với một số câu hỏi chưa từng xuất hiện trong video của Kiều Lão Thấp hoặc liên quan “ý đồ của nhà thiết kế”, Bùi Khiêm cũng thật sự không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nghĩ gì viết nấy.
Tuy rằng câu trả lời như vậy trông có vẻ khá vô lý, nhưng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Hy vọng là vẫn thông qua!
Hà An đọc hết ba trang giấy một lượt, trong ánh mắt hiện lên vẻ mê man.
“Có vài câu được trả lời rất tốt; có vài câu lại được trình bày đơn giản hơn, ý trên mặt chữ; còn có một vài câu… trả lời rất vô lý.”